Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 73

Cập nhật lúc: 2025-05-29 23:12:11
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ninh Hương không buông tay, vẫn đỡ lấy bà để bà nghỉ ngơi một lát mới hỏi: “Bà có sao không?”

Vương Lệ Trân vẫn đang thở hồng hộc, cũng không mở miệng nói chuyện, nhìn trạng thái có vẻ không được tốt lắm.

Nhìn trời đã tối rồi, để một mình bà ở đây Ninh Hương cũng không an tâm, cô nhìn xung quanh xem gần đó còn có ai khác không, rồi hít một hơi đỡ bà đứng dậy, lẩm bẩm: “Thôi vậy, cháu vẫn nên đưa bà về nhà thôi.”

Nhà bà ở đâu Ninh Hương cũng biết rõ, không cần bà phải tốn sức bảo. Nhưng sức lực của Ninh Hương không hề lớn, không thể cõng nổi bà ấy, chỉ có thể khoác tay bà qua vai cô, dùng cơ thể đỡ lấy bà, để bà mượn sức dần dần bước về nhà.

Khi tốn sức đỡ bà vào đến nhà, trời cũng bắt đầu tối đen lại.

Ninh Hương biết nhà bà ở đâu, trước kia cũng đi qua nhà bà nhưng chưa từng vào bước vào bên trong. Nhà của bà cũng là một nhà có hoàn cảnh nghèo khó trong đại đội Điềm Thủy, chỉ có hai gian tường đất mái cỏ.

Bước vào căn nhà hai gian này, quét mắt qua một lượt, cũng chỉ nhìn thấy một chiếc giường, một cái bàn nhỏ, một vò nước và một bếp lò bằng đất nung. Đồ đạc cũng không có mấy cái, cả căn nhà chỉ có bốn bức tường, nhưng được cái trong nhà sạch sẽ ngăn nắp.

Mà trong căn nhà cũng không phải chỉ có mỗi màu xám ảm đạm, khi đỡ Vương Lệ Trân bước vào nhà, Ninh Hương nhìn thấy bức tường phía đầu giường treo một bức tranh sặc sỡ hình chú mèo bắt bươm bướm, màu sắc vô cùng bắt mắt, nhìn giống như lịch treo tường.

Tình cảnh trước mắt đương nhiên không có tâm trạng ngắm tranh, Ninh Hương dùng sức đỡ Vương Lệ Trân ngồi xuống mép giường, để bà nghiêng người dựa vào đầu giường, đề phòng bà ngồi không vững ngã xuống đất.

Trên người không còn gánh nặng, Ninh Hương đứng trước giường thở dốc một hồi, đợi nhịp thở bình thường trở lại, cất lời hỏi Vương lệ Trân: “Bà ơi, bây giờ bà thấy thế nào rồi, có cần cháu đưa bà đi trạm y tế không?”

Vương Lệ Trân nhìn có vẻ như không còn chút sức lực, lắc đầu nhìn cô, thều thào đáp: “Làm phiền cháu quá.”

Đến trạm y tế làm gì, cái mạng già này còn không đáng tiền đi khám bệnh cơ, nếu thật sự không chống đỡ nổi nữa, không thở nổi c.h.ế.t thì cũng c.h.ế.t thôi. Người cô hồn dã quỷ như bà, c.h.ế.t hay không cũng không có ai tưởng niệm.

Ninh Hương ngược lại không cảm thấy phiền hà chút nào, chỉ lo nghĩ bà liệu có phải không sao thật hay không. Trong nhà bà không có một ai, nếu như thật sự có chuyện gì, đến một người chăm sóc cũng không có, càng không có người có thể kịp thời đưa bà đến trạm y tế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-73.html.]

Cô đứng tại chỗ nhìn Vương Lệ Trân một hồi, vẫn không yên tâm hỏi: “Bà không sao thật chứ ạ?”

Vương Lệ Trân cười một cái, ánh mắt nhìn Ninh Hương trong phút chốc dịu đi vài phần, “Không sao, không c.h.ế.t được.”

Không biết đã bao lâu rồi không được người khác quan tâm như vậy, trong phút chốc cảm thấy ấm áp trong tim, còn có một chút chua xót. Bà nhìn Ninh Hương một lúc, dường như sực nhớ ra cái gì, lại mở miệng hỏi: “Cháu là... con gái lớn nhà họ Ninh đúng không?”

Thấy bà nhận ra mình, Ninh Hương cũng khẽ cười, giọng điệu bình thản đáp: “Vâng, là người mào dạo này các bác các cô trong thôn nói đến, người mà vài ngày trước vừa mới ly hôn chồng ạ.”

Vương Lệ Trân nghe xong những lời này, lại cười, nói: “Cháu lạc quan quá.”

Tuy rằng nói bà và người trong thôn không giao lưu nhiều, nhưng chuyện gì trong thôn bà cũng đều nghe thấy. Đúng như lời Ninh Hương nói, cô là “người nổi tiếng” trong miệng các bác các cô trong thôn thời gian gần đây.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương quả thật rất lạc quan, tiếp tục cười nói: “Mặc kệ người khác nói gì, bản thân vui vẻ là được.”

Vương Lệ Trân ngồi nói với cô vài câu, cũng coi như hoàn toàn bình phục trở lại rồi. Bình thường ít người nói chuyện cùng, hiếm khi có người quan tâm, bà cũng rất muốn nói thêm vài câu với Ninh Hương. Nhưng bà bởi vì vấn đề thành phần của bản thân, không muốn giữ người lại quá lâu.

Thế là bà cũng không nói chuyện khác nữa, chỉ nói với Ninh Hương: “Cô gái, ban nãy cảm ơn cháu nhé!”

Ninh Hương trạng thái của bà hồi phục tốt rồi, cũng đã yên tâm hơn, nói với bà một câu không phiền, lại căn dặn bà cẩn thận hơn, chú ý sức khỏe, càng không làm phiền gì nhiều, quay người rời khỏi nhà bà.

Rất đột nhiên, cô nhớ đến bà nội mình.

Buổi tối, Ninh Hương không có chút buồn ngủ nào liền dải tấm chiếu cói lên sàn thuyền, tự mình nằm trên đó hóng gió sông. Cứ cho là đang giữa mùa hè, buổi tối nằm trên sàn thuyền ngủ cũng có thể được gió thổi mát mẻ, thời tiết này thì càng mát.

Ninh Hương quấn một chiếc thảm nằm xuống ngắm ngôi sao trên bầu trời. Lúc này ô nhiễm môi trường vẫn chưa nghiêm trọng như vậy, không có khói bụi, đặc biệt là dưới nông thôn, vừa đến buổi tối, cả bầu trời tràn đầy ánh sao sáng.

Ngoài sao sáng, ở không xa còn có những con thuyền khác phát ra ánh sáng khác, lâu lâu còn nghe tiếng nhà ai cãi nhau, hoặc là trẻ con nhà ai chơi đùa ầm ĩ, hoặc là còn có tiếng chó kêu uang uang, ồn ào nhưng tràn đầy thanh âm cuộc sống.

Loading...