Lâm Kiến Đông cũng khá bướng bỉnh: “Nếu em nói vậy thì anh cứ phải đi bằng được.”
Ninh Hương bật cười, “Vậy đợi đến khi em kiếm đủ tiền vậy.”
***
Kiếm tiền thế nào đây?
Cứ dùng từng đường kim mũi chỉ mà kiếm.
Thế nên cũng không phải việc chỉ cần ngày một ngày hai là kiếm được đủ.
Lâm Kiến Đông giúp Ninh Hương sắp xếp xong chỗ ở, lại chia một mảnh đất phần trăm cho cô thì không còn chuyện gì nữa, sau này cũng không đến tìm cô nữa. Mà cuốn sách tiểu học trong tay Ninh Hương vẫn chưa đọc xong nên cũng không mấy khi đi tìm anh.
Vì có một mảnh đất của riêng mình, tuy rằng không lớn, nhưng Ninh Hương mỗi ngày vẫn nhiều thêm một công việc. Cô đi đến phòng nhân giống của đại đội mượn một chiếc giỏ đan bằng cây mận gai và một chiếc xẻng, mỗi ngày đều dậy rất sớm, đi ra ngoài nhặt phân.
Vì để bảo vệ bàn tay, Ninh Hương tự may cho mình một chiếc găng tay bằng vải, phần ngón tay và lòng bàn tay được gập vải rất dày.
Mỗi ngày đeo găng tay đi nhặt phân, nhặt đến khi trời sáng hẳn thì đi đến mảnh vườn, đem phân đổ lên mặt đất, trộn đều với đất làm tăng độ phì nhiêu.
Ban ngày không có chuyện gì khác, nên chỉ ngồi trên thuyền thêu thùa, đến khi mệt rồi thì nghỉ ngơi đọc sách.
Cứ làm như vậy vài ngày để đất đai thêm màu mỡ, lấy bừa cào xới tơi đất, lại lấy giống bắp cải và cải thìa mua ở hợp tác xã mua bán về trồng.
Bây giờ đang là mùa thu, vậy nên chia đất thành hai phần, rau bắp cải và cải thìa mỗi loại trồng một phần.
Sau khi trồng rau xong, vì để phòng tránh gia cầm gia súc vào vườn phá hoại, Ninh Hương đi nhặt những cành cây khá to, làm hàng rào cao đến đầu gối rào một vòng quanh vườn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-72.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Buổi chiều tối hôm nay cô ra vườn rào kín nốt hàng rào đang dang dở, vừa đi đến bờ vườn thì nhìn thấy một bà lão đang đuổi theo con gà đnag chạy. Không cần đoán cũng biết, không biết là gà nhà ai vào vườn cô ăn mất rau vừa mới mọc mầm.
Ninh Hương không để ý nhiều về chuyện này, thả đống cành cây ôm trên tay xuống, ngồi xổm xuống tiếp tục làm hàng rào.
Trong lúc cô đang rào kín hàng rào đang dang dở ấy, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu “Ối”. Cô nghe xong lập tức ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ đấy bà lão ban nãy bị ngã ngửa nằm trên đất.
Xung quanh không có bất kỳ ai khác, bà lão ấy sau khi ngã xuống thì không có âm thanh nào phát ra nữa.
Ninh Hương vẫn ngồi trên đất không động đậy, ngẩng đầu nhìn bà lão đó một hồi. Đợi một lát sau, bà lão ấy vẫn không nói gì cả, lúc này cô với cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng đứng dậy chạy về phía bà lão ấy.
Chạy đến nơi, người quả nhiên là bị ngã ngất lịm đi rồi, hai mắt híp lại tạo thành một khe nhỏ bằng hạt gạo, con ngươi không hề động đậy.
Là người cùng một thôn, bà lão này Ninh Hương cũng quen biết, tên của bà là Vương Lệ Trân, thành phần trong nhà rất tệ, là người mà trong thôn ai ai cũng biết, ai ai cũng né bà như né ôn thần.
Gia đình bà cũng không phải là địa chủ tài chủ hay ngư dân giàu có, mà là bởi vì quá khứ của chồng bà.
Trước thời kiến quốc, chồng bà bị quân Tưởng Giới Thạch kéo đi đánh trận, sau khi quân Tưởng Giới Thạch trốn về Đài Loan, chồng bà cũng mất tích. Không biết sống chết, không rõ tăm hơi, đến bây giờ vẫn không biết người đang ở đâu.
Nói đến đây, bà ấy cũng được xem là người phụ nữ mệnh khổ nhất trong thôn. Chồng mất tích rồi đã đành, lại bởi vì chuyện của chồng, năm 1966 bà và con trai đã chịu không ít tội. Sau đó con trai bà không chịu nổi dày vò, đã tự tử lìa đời, để lại một mình bà trên cõi đời này, quanh năm không ai hỏi thăm, sống như cô hồn dã quỷ.Ở thời đại này, đại khái mỗi thôn đều sẽ có vài hộ gia đình có thành phần xấu, bình thường ở trong thôn sẽ giấu đuôi làm người, sống khép nép sợ hãi. Tất cả mọi người đều hắt hủi họ, coi đó là cách thể hiện lập trường giai cấp của mình.
Vương Lệ Trân bình thường cũng đơn bóng một mình, người giao lưu qua lại với bà ở trong thôn không nhiều, bà thường ngày đều ngồi một mình trước của nhà, ánh mắt nhìn về phương xa thất thần, cứ ngồi là ngồi cả nửa ngày.
Bà không nói, người ta cũng đều biết rõ, bà đang đợi người đàn ông của bà quay về.
Ninh Hương trước kia cũng không tiếp xúc nhiều với Vương Lệ Trân, không tính là người quen, nhưng chuyện của bà cô đều biết rõ. Thật ra so với Vương Lệ Trân, Ninh Hương cảm thấy bản thân chịu những lời xì xào bàn tán kia không tính là cái gì.
Ninh Hương mặc kệ thành phần tốt hay xấu, nhìn thấy Vương Lệ Trân ngã ngất lịm đi, vội vàng ngồi xuống gọi bà vài tiếng: “Bà ơi.” Thấy bà không có phản ứng gì, cô vội đưa tay ôm lấy vai và eo bà, từ từ đỡ bà dậy, sau đó dùng ngón tay ấn nhân trung.
Sau một hồi Vương lệ Trân mới có phản ứng, hít thở khó khăn.