Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 71

Cập nhật lúc: 2025-05-29 23:12:07
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ninh Lan nhìn chúng nó mặt mũi lấm lem, lại nhìn thấy vết thương trên mặt, chau mày hỏi một câu: “Đi đâu về đấy?”

Ninh Ba mở miệng đáp: “Còn đi đâu nữa, đi đánh nhau.”

Hồ Tú Liên chau mày, “Muốn c.h.ế.t phải không, đang yên đang lành đánh nhau với ai? Mặt mũi sưng hết lên rồi!”

Ninh Dương thở một hơi, đáp: “Người trong trường, trên đường đi về cười nhạo mắng chửi bọn con. Đều do chị cả đấy, chị cứ nằng nặc ly hôn, bây giờ bên ngoài toàn nói nhà chúng ta, toàn coi nhà chúng ta là trò cười!”

Hồ Tú Liên hít sâu một hơi, quay đầu làm việc nhà. Bà sao lại không biết khắp nơi đều đang nói nhà bà chứ, từ khi chuyện Ninh Hương muốn ly hôn truyền khắp thôn xóm, bà đã ít khi ra khỏi nhà, bởi vì không có mặt mũi nhìn người ta.

Đứa con gái ngoan mà bà nuôi lớn, coi hôn nhân là trò đùa trẻ con, kết hôn rồi mà còn nhảy dựng lên đòi ly hôn. Đàn bà ly hôn rồi thì là hàng đã qua sử dụng không đáng một xu, trong mắt người khác là trò cười, bị người ta mắng là đáng đời!

Đáng hận là làm liên lụy đến cả phận làm cha làm mẹ như bà, liên lụy đến Ninh Ba Ninh Dương bị chỉ chỉ trỏ trỏ, còn bị người ta đánh.

Hồ Tú Liên càng nghĩ càng tức, tức đến mức hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Ninh Hương.

***

Ninh Hương không để tâm lời đồn đại bên ngoài, cô ở trong chiếc thuyền nhỏ của mình làm nghề thêu thùa, làm đến khi cả mắt và bả vai đều mỏi nhừ thì cầm lấy sách ra đi đi lại lại quanh khóm cây bãi cỏ, vừa đọc sách vừa nhặt củi, hoặc là lấy thùng nước đi đến giếng nước gần đó múc nước.

Gần tối khi ở bên ngoài nhặt củi, vừa hay bắt gặp Ninh Ba Ninh Dương đang cùng với một thằng nhóc lông lá ồn ào đánh nhau. Vốn dĩ cô định đi đến giúp đỡ, nhưng nghe thấy lời Ninh Ba Ninh Dương nói, cô liền dừng chân lại.

Ninh Ba Ninh Dương mặt mũi lấm lem bùn đất, giống như hai con sói nhỏ, xông đến hét: “Mày muốn mắng thì đi mà mắng một mình chị ấy, bây giờ chị ấy đã không còn là chị cả của bọn tao rồi! Cha mẹ tao nói rồi, chị ấy ly hôn rồi thì không còn là người của nhà họ Ninh bọn tao nữa! Chuyện của chị ấy không liên quan gì đến nhà bọn tao! Mày còn mắng bọn tao, có tin bọn tao đ.ấ.m vỡ mồm mày không?”

Hơ...

Tranh luận cũng rất gọn gẽ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-71.html.]

Nhìn thấy Ninh Ba Ninh Dương đ.â.m vào mấy đứa nhóc đánh nhau, cả lũ ôm lấy nhựa cuộn tròn trên đất, tao cưỡi lên mày đ.ấ.m hai cái, mày cưỡi lên người tao tát hai phát, cô cũng không bước lên phía trước bước nào nữa.

Nhìn một lúc, cô liền coi như chưa có chuyện gì xảy ra, quay người rời đi.

Đi dọc theo bờ đường nhặt thêm một chút củi nữa, trong miệng lẩm nhẩm đọc bài văn, quay về thuyền nhỏ của mình.

Đi đến thuyền thì chậm rãi thổi lửa nấu cơm tối, miệng vẫn bận bịu giống như tay, đem cả một bài thơ đọc thuộc lòng răm rắp.

Nấu cơm xong vẫn để cơm ủ trong nồi, quay người đi đến mui thuyền hóng gió, nhưng cô vừa mới từ trong lều bước ra đã nhìn thấy Lâm Kiến Đông. Lâm Kiến đông cũng vừa đến bờ sông, nhìn thấy Ninh Hương bước ra, bất ngờ khẽ cười một cái.

Ninh Hương lần này không cần gọi anh nữa, trực tiếp xuống thuyền đi lên bờ.

Lâm Kiến Đông đến tìm cô, tự nhiên sẽ có chuyện cần nói.

Anh đưa Ninh Hương đến bên cạnh một mảnh đất nhỏ, đứng trên một góc đất nhỏ hình tam giác, nói với Ninh Hương: “Anh nói chuyện với bí thư Hứa rồi, mảnh đất dưới chân này chia cho em. Anh lấy vôi rải để phân ranh giới rồi, mảnh đất hình tam giác này em thấy có ổn không?”

Mảnh đất này thì có gì là không ổn chứ, người trong nhà đã không nhận cô rồi, Lâm Kiến Đông còn có thể chia cho cô mảnh đất như thế, tuy rằng hình dáng không đẹp, diện tích cũng không lớn, nhưng cũng xem như đã chăm sóc cho cô rất tốt rồi.

Vốn dĩ cô đã ly hôn rồi thì không còn là người của đại đội Cam Hà nữa, theo hộ khẩu thì chỉ có thể đến đại đội Điềm Thủy. Dựa theo quy định, quay về thì sẽ là về nhà. Nhưng cô bây giờ không có nhà để về, chỉ có thể mặt dày đi ỷ lại tổ chức thôi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi giúp cô giải quyết từ việc này đến việc khác, Ninh Hương bây giờ cũng không chỉ cảm ơn suông với Lâm Kiến Đông nữa, mà coi anh là bạn bè. Cô đứng trên mảnh đất hình tam giác suy nghĩ một hồi, ngoảnh đầu nói với Lâm Kiến Đông: “Khi nào rảnh, em mời anh đi đến Tô Thành ăn bánh bao chiên, thăm quan lâm viên, nghe bình đàn.”

Lâm Kiến Đông trước giờ chưa nghe qua lời nói nào hào sảng như thế, anh ngay lập tức cười: “Thật hay giả thế?”

Chèo thuyền đến Tô Thành phải tốn nửa ngày trời, anh lớn ngần này rồi còn chưa đi đến Tô Thành lần nào.

“Tất nhiên là thật rồi.”

Ninh Hương không hề do dự mà đáp, nhưng nghĩ đến điều gì đó, lập tức đổi giọng nói: “Nhưng bây giờ em là đối tượng bị nhắm đến bàn tán trong thôn, anh qua lại với em khó tránh khỏi bị người khác nói ra nói vào, đợi sau này có cơ hội thích hợp vậy.”

Loading...