Vừa vào phòng lập tức mở cửa sổ cho thoáng khí, ngồi lên chiếc giường chiếm cả nửa căn phòng, bắt đầu thêu thùa. Hai gian lều trên thuyền thực sự rất nhỏ hẹp, tất cả đồ đạc của cô đều nhét trong đấy, không gian có thể sinh hoạt chỉ còn lại một khoảng nhỏ, khung thêu cỡ lớn không thể bày ra được, không thể thêu được sản phẩm có kích thước lớn, chỉ có thể làm các sản phẩm nhỏ.
Trưa hôm qua vừa đến công xã làm thủ tục ly hôn, chuyện của cô ở trong thôn đang là lúc bàn luận sôi nổi nhất, thế nên mấy ngày này Ninh Hương không dự tính đến phòng thêu, đợi lời bàn tán giảm bớt rồi tính tiếp.
Thế giới có thay đổi như thế nào thì quy luật vẫn như vậy. Cho dù là trong một thôn hay là cả cộng đồng mạng, toàn bộ tin tức nóng hổi đều được tin mới xuất hiện chèn xuống, độ hot qua rồi thì sẽ không ai nhắc đến nữa.
Ai cũng có một cuộc sống riêng, hóng hớt chẳng qua cũng chỉ là trong chốc lát, mở mồm, gõ chữ nói vài câu, không có ai rảnh rỗi đi theo dõi cuộc sống người khác mãi. Cuộc sống của riêng mình còn có biết bao chuyện phải suy nghĩ.
Đương nhiên nếu như có thù oán thì sẽ ghim mãi trong lòng. Ví dụ như nhà họ Giang và nhà họ Ninh không coi cô là người tốt, mãi mãi là người hủy hoại cuộc sống an nhàn của bọn họ, cô sẽ không yên ổn được đâu.
Ninh Hương biết, bọn họ sẽ luôn nhìn vào cô, đợi cho đến hết đời cũng phải đợi đến ngày cô hối hận mới thôi.
Nhưng thật ngại quá, cô sẽ không để bọn họ vừa ý đâu.
***
Ninh Ln không phải là do hôm nay đi học bắt gặp Ninh Hương bị cô giễu cợt mới tức, mà là từ tối hôm trung thu bị Ninh Hương nói vài câu, lại bị tát một bạt tai nên trong lòng nảy lên sự căm ghét và tức giận.
Cô ấy ở trường một ngày, trong tiết học buổi sáng hoàn toàn không tập trung, buổi chiều cùng cả lớp đi lao động, làm việc cũng mơ mơ màng màng, cầm cuốc suýt nữa đập lên bàn chân của bạn cùng lớp.
Chiều tối tan học về nhà, lưng đeo cặp sách cúi đầu xuống. Vừa đến lãnh thổ của đại đội Điềm Thủy, cô ấy lại càng cúi đầu thấp xuống thêm mấy phần, bước chân cũng bước đi rất nhanh, gần như chạy bộ về nhà.
Bây giờ danh tiếng của nhà họ Ninh không được tốt, Ninh Lan thật sự không bằng lòng bị người khác bàn tán xôn xao. Bất kể bọn họ nói cha mẹ cô không dạy dỗ nổi con gái, hay là nói chị cả cô không biết điều, hay là nói cô và Ninh Ba Ninh Dương, cô đều không muốn nghe.
Về đến nhà giúp Hồ Tú Liên chăn heo nấu cơm, mặt Hồ Tú Liên cũng lạnh tanh không nói gì. Trước đây Hồ Tú Liên vẫn sẽ lèm bèm mắng chửi Ninh Hương, bây giờ gỗ đã đóng thành thuyền, bà đến cả mắng cũng không thèm mắng, chỉ đem sự tức giận kìm nén trong tim.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-70.html.]
Hồ Tú Liên mệnh khổ, sinh ra đứa con gái như vậy, khiến cả nhà mất hết mặt mũi. Gả cho một người đàn ông có điều kiện tốt như thế mà không an phận thủ thường, cứ phải ly hôn, khiến cho thể hiện của nhà bà mất sạch sành sanh!
Vốn dĩ thấy điều kiện gia đình càng ngày càng tốt hơn, Ninh Lan chỉ còn ba tháng nữa là tốt nghiệp, đến lúc đó nhờ vả Giang Kiến Hải kéo quan hệ, tìm một công việc ổn định ở trên huyện, biết bao nhiêu người phải ngưỡng mộ.
Đứa con gái cả gả được cho người tốt, con rể là xưởng trưởng, con gái thứ hai có văn hóa có công việc ổn định, sau này cũng không sợ không gả được đi. Cả nhà lại cùng nhau đồng tâm hiệp lực nuôi Ninh Ba Ninh Dương đi học, để chúng nó học hết cấp ba, tốt nghiệp xong là sẽ có tương lai, một cuộc sống tốt đẹp biết bao.
Đến lúc đó, cả cái đại đội Điềm Thủy, cũng không có nhà nào có cuộc sống tốt hơn nhà bà rồi.
Một cuộc sống khiến người ta phải ngưỡng mộ như thế.
Hồ Tú Liên và Ninh Kim Sinh có thể ngẩng cao đầu mà sống rồi.
Sống cuộc sống nghèo túng nửa đời người, bị người ta coi thường, nhìn thấy cuộc sống tốt đẹp ngay trước mắt,vốn dĩ chỉ cần giơ tay ra là chạm tới, vậy mà, Ninh Hương lại không biết tốt xấu nằng nặc đòi ly hôn.
Ly hôn đối với cô rốt cuộc có lợi ích gì chứ?
Liên lụy đến cả nhà, ngày nào cũng sống trong cái miệng của người khác, bây giờ cô đã vui chưa?
Có tiếng xấu rồi sau này không gả được đi, không có đàn ông nào giúp cô che mưa chắn gió, không có gia đình không có chỗ dựa, c.h.ế.t rồi cũng không ai chôn!
Nghĩ đến đây, Hồ Tú Liên tức giận đến ngứa răng ngứa lợi, hận không thể lấy gậy chà quần áo đập c.h.ế.t con nha đầu không có lương tâm ấy!
Vân Mộng Hạ Vũ
Vừa hay khi bà tức nghiến răng nghiến lợi thì Ninh Ba Ninh Dương đeo cặp sách về nhà rồi. Chúng nó tan học không về nhà ngay, cũng không biết làm đi đâu làm gì mà trông như hai con heo đất, cả người toàn là bùn đất, trên mặt thì có vết xước.