Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 69

Cập nhật lúc: 2025-05-29 23:12:01
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trạm trưởng Trần nghe xong những lời này thì sững sờ, chớp chớp mắt, một hồi lâu sau dùng giọng điệu không thể tin nổi hỏi: “Cô... ly hôn rồi đấy à?”

Đây là chuyện lớn đời người, thế mà cô lại có thể nói ra một cách thản nhiên như thế? Lại còn nói như thể hôm nay đi trên đường nhặt được viên kẹo vậy, khiến trạm trưởng Trần trong phút chốc cảm thấy rối rắm.

Ninh Hương gật đầu, vẫn trả lời rất dứt khoát: “Hôm qua vừa làm xong thủ tục.”

Cô không cảm thấy đây là một việc mất mặt không dám nhìn người ta, thế nên không hề coi chuyện này là một vết nhơ hay một nỗi nhục, càng không giấu kín đi không dám để người ta biết.

Cho dù cả thế giới đều dùng ánh mắt kì thị nhìn cô, cô cũng sẽ ngẩng cao đầu lên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trạm trưởng Trần nhìn Ninh Hương rồi thở dài, tối qua anh ta về đến nhà quả thật nghe thấy người nhà nói chuyện phiếm, nói có một đôi vợ chồng đến ủy ban cách mạng làm thủ tục ly hôn. Chuyện này xôn xao khắp công xã, đây cũng được coi là chuyện hiếm lạ có thể khiến cả nhà anh ta kinh ngạc.

(Trước đó ngôi ba của Trạm trưởng Trần tác giả để là nàng nên nhóm dịch là bà ấy nhưng sang chương này tác giả lại để là hắn nên nhóm xin phép chuyển là anh ta nha.)

Nhưng anh ta không ngờ rằng, người được nhắc đến trong câu chuyện ấy lại là Ninh Hương. Anh nhớ điều kiện của người đàn ông mà Ninh Hương gả cho cũng khá tốt, là phó xưởng trưởng của một xưởng tơ lớn trong thành phố, còn chuẩn bị thăng chức làm xưởng trưởng, duy nhất một khuyết điểm là ba đứa con mà vợ trước để lại.

Hít xong một ngụm khí, trạm trưởng Trần lại hỏi: “Tại sao tự nhiên lại ly hôn?”

Ninh Hương khẽ hít một hơi, sau đó nhẹ nhàng nói: “Không phải tự nhiên, vốn dĩ ngay từ lúc bắt đầu đã nên từ chối rồi, nhưng lúc đó lập trường không kiên định, lại lo lắng nhiều điều, qua nửa năm, bây giờ cũng nghĩ thông rồi.”

Bản thân nghĩ thông rồi là được, trạm trưởng Trần cũng không phải là người thích lo chuyện bao đồng. Công việc của anh ta là dẫn dắt các thợ thêu thêu thùa, hoàn thành nghiệm vụ mà cấp trên giao cho, chuyện riêng của thợ thêu cũng không cần anh ta phải quản.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-69.html.]

Ly hôn là một vết sẹo lớn trong đời, đoán rằng Ninh Hương bây giờ đang cố tỏ ra vui vẻ, nên anh ta cũng không hỏi thêm gì, chỉ chuyển sang chủ đề chính: “Có thời gian là được, vậy đến lúc ấy cô qua đây học hỏi cẩn thận.”

Ninh Hương gật đầu đồng ý, sau đó xác nhận thời gian địa điểm tập huấn với trạm trưởng Trần, rồi cầm nguyên liệu may quay về nhà.

Bây giờ nhà của cô chính là chiếc thuyền nhỏ bên sông, chiếc thuyền nhỏ dọc theo bờ sông đỗ bên cạnh một gốc cây liễu, nhìn từ xa sẽ thấy cây liễu mờ ảo như sương mù phủ lên mui thuyền, nếu chuyển thành màu đen sẽ giống như một bức tranh pháo hoa mang đậm ý thơ.

Giao thông của huyện Vu đều dựa vào sông nước, rất nhiều người sinh hoạt đều ở trên sông, vậy nên trên sông thứ không thiếu nhất là thuyền bè. Thuyền vận chuyển, nhà bè, thuyền đánh cá, loại thuyền gì cũng có thể nhìn thấy trên sông, vậy nên chiếc thuyền này của Ninh Hương không hề đơn độc một mình.

Chỉ là Lâm Kiến Đông có lẽ đoán được cô không thích tụ tập cùng người khác, nên bến đỗ của chiếc thuyền này so với bến đỗ của những người khác còn cách một đoạn khá xa, khó tránh khỏi có một không gian yên tĩnh đến lạ.

Người khác thích náo nhiệt, các con thuyền khác đều là đỗ sát cạnh nhau, có không ít người sở hữu một vùng nước của riêng mình, giống như vùng đất riêng trên đất liền vậy, quanh năm đều cho thuyền đỗ ở đó.

Ninh Hương dọc theo sông đi đến, ánh mắt không nhìn xung quanh, cô biết xung quanh cô có rất nhiều lời bàn tán, ở trong thôn không được người khác tôn trọng, vậy nên cô cũng sẽ không mặt dày đi chào hỏi người khác, toàn là chuyện không có ý nghĩa gì.

Nhưng cô đơn thân độc mã không tiếp xúc với người khác, mà vẫn có người từ trong thuyền đi ra nhìn thấy cô, nhiệt tình chào hỏi: “A Hương đến công xã lấy đồ thêu à?”

Nghe người khác bắt chuyện như vậy, Ninh Hương quả thật có chút bất ngờ. Nhưng cô cũng không phải là loại người kiêu ngạo không biết điều, tốt xấu gì cô cũng phân biệt được rõ ràng, vội cười đáp lại: “Vâng ạ.”

Đáp lời xong rời đi, trong lòng cũng hiểu ra. Đều là hàng xóm thân thiết trong thôn, từ nhỏ đã quen biết, nếu như không ảnh hưởng đến lợi ích cá nhân của mọi người, họ hóng hớt thì hóng hớt chứ sẽ không xúc phạm người ta.

Người ở quê đều như vậy cả, hóng hớt nói chuyện phiếm, nói xấu bàn tán sau lưng không nể một ai. Nhưng bàn tán là thế , nếu như không có thù oán gì với nhau, lúc gặp mặt vẫn rất khách sáo, những người tốt bụng chất phác quả thật không ít.

Ninh Hương lấy nguyên liệu về thuyền của mình, lấy chìa khóa mở cửa vào phòng.

Loading...