Anh ta ngồi thuyền đến công xã trước, đi tiệm cơm quốc doanh ăn bữa sáng trước.
Một bát mỳ bếp thêm một suất thịt kho, mấy miếng liền nuốt hết xuống bụng, lấp đầy chiếc bụng rỗng.
Ăn no xong tâm trạng cũng theo đó tốt hơn một chút, nhưng vừa
vừa ra khỏi cửa tiệm cơm quốc doanh, quay đầu liền đụng phải người làm tâm trạng anh ta tồi tệ---------Ninh A Hương!
Khoảnh khắc nhìn thấy Ninh Hương, trong lòng anh ta tức khắc nghẹn một bụng khí, sắc mặt cùng bước chân cùng lúc đình trệ lại.
Trực tiếp gặp phải, Ninh Hương tự nhiên cũng nhìn thấy anh ta. Nhưng Ninh Hương ngay cả mắt cũng không chớp trực tiếp coi anh ta thành không khí, đi thẳng qua bên người anh ta, nửa ánh mắt cùng cảm xúc cũng không cho anh ta.
Bị Ninh Hương xem nhẹ như vậy, Giang Kiến Hải bỗng chốc lửa giận bốc cao ba thước.
Một người đời trước nâng anh ra lên tân trời, coi anh ta giống như hoàng đế mà hầu hạ, đời này sau khi làm loạn ly hôn với anh ta, bây giờ ngay cả ánh mắt cũng không nhìn anh ta một cái, loại cảm giác trái ngược như vậy, đủ làm cho anh ta tức đến bùng nổ!
Nhưng mà bây giờ hai người đã ly hôn, Giang Kiến Hải cũng không thể ở giữa đường nói cái gì. Anh ta nếu quay người đuổi theo Ninh Hương hỏi cô rốt cuộc là có ý gì, vậy anh ta càng mất mặt hơn.
Vậy nên anh ta cái gì cũng không làm, đứng ở chỗ cũ che n.g.ự.c hít sâu một hơi, ép lửa giận xuống.
Sau đó anh ta cứ bình tĩnh lạnh mặt như vậy, nhịn một bụng tức lên thuyền đến huyện thành, lại mua vé xe, ngồi xe rời khỏi Huyện Vu đến nơi anh ta đang làm việc trước mắt.
* * *
Ninh Hương sáng nay dậy rất sớm, ăn sáng xong bèn vội vàng đến công xã. Gặp phải Giang Kiến Hải ở tiệm cơm quốc doanh đơn thuần là ngoài ý muốn và ngẫu nhiên. Nơi mà cô thật sự muốn đến là Trạm đặt thêu.
Ba chuyện lớn của đời người của cô bây giờ là--------Kiếm tiền, học tập, nghiên cứu thêu thùa.
Nhưng hình như hôm nay cô không được may mắn cho lắm, sau khi gặp phải Giang Kiến Hải không bao lâu, khi cô đi đến ngoài cổng trường cấp ba Mộc Hồ lại gặp phải Ninh Lan đang sách cặp đến trường đi học.
Ninh Lan khi nhìn thấy cô cũng sững sờ một lúc, đừng bước đứng tại chỗ nhưng lại không chào hỏi cô.
Ninh Hương vẫn chưa nhìn thấy cô ấy, trực tiếp đi qua bên người cô ấy. Nhưng cô đi ngang qua không được bao lâu, Ninh Lan bỗng nhiên quay người nhìn bóng lưng cô, lớn tiếng hỏi cô một câu: “Chị thật sự không hối hận sao? !”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe thấy giọng nói của Ninh Lan, Ninh Hương lúc này mới dừng bước.
Giây phút quay người, cô nhìn Ninh Lan nói: “Đều muốn nhìn chị hối hận đúng không? Vậy các người cứ đợi đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-68.html.]
Ninh Lan siết chặt dây đeo cặp, cố cứng nói một câu: “Ninh A Hương, không nghe lời người già, ăn thiệt ngay trước mắt!”
Ninh Hương không nhịn được cười lên.
Ai là người già?
Ninh Kim Sinh hay là Hồ Tú Liên?
Hay là cha cô?
Hoặc là chú bác mẹ gì?
Ngại quá, chính cô mới là người già!
Cô không quan tâm Ninh Lan nữa, lười phí miệng lưỡi tranh cãi với cô ấy, cười mỉa xong quay người liền đi.
Ninh Lan đứng tại chỗ bất động, vò dây đeo cặp nhìn Ninh Hương đi xa, cô ấy mím chặt môi, cố gắng áp chế cảm xúc đáy, lửa giận trong lòng mắt xuống.
* * *
Ninh Hương không bị Giang Kiến Hải cùng Ninh Lan ảnh hưởng tâm trạng, cô bây giờ mới không cần mấy người không quan trọng này làm ảnh hưởng tâm trạng. Cô đeo túi nhanh chóng đi đến trạm đặt thêu, đứng cùng một nhóm tú nương còn đến sớm hơn cô đợi nhận nguyên liệu thêu.
Trạm trưởng Trần sau tết vừa đi lên Tỉnh lấy nguyên liệu thêu, rất nhiều tú nương nông thôn đều nhân lúc này nhanh chóng đến đây, cho nên người ở trạm đặt thêu có hơi nhiều. Đều là muốn lấy nguyên liệu về sớm một chút, tranh thủ làm nhiều thêm mấy sản phẩm thêu.
Ninh Hương chen trong đám người đợi một hơi cũng đợi đến lượt bản thân, người ở trạm đặt thêu đều biết cô tay nhanh, cho nên mỗi lần đều cho cô nhiều nguyên liệu hơn người khác. Chất lượng sản phẩm thêu của cô cũng rất tốt, người ở trạm đặt thêu đều thích cô đến lấy nguyên liệu.
Ninh Hương lấy nguyên liệu xong liền chuẩn bị đi về, nhưng quay người còn chưa đi được mấy bước lại bị trạm trưởng Trần gọi lại.
Trạm trưởng Trần gọi cô đến văn phòng làm việc, sau khi đóng cửa yên tĩnh lại nói với cô: “Hôm qua tôi đến Trang thêu lấy nguyên liệu, bọn họ nói năm sau sẽ có sản phẩm thêu mới phát xuống cho chúng ta làm. Qua một thời gian nữa sẽ có thợ thêu đến công xã chúng ta đào tạo thợ thủ công, chuyên môn dạy thêu sản phẩm mới này như nào, hình như là thắt lưng kimono của Nhật Bản, cô có muốn làm không?”
Ninh Hương nhìn trạm trưởng Trần sững sờ một cái, phút chốc hồi thần hỏi một câu: “Tôi có thể không?”
Cô sững người không phải vì không ngờ trạm trưởng Trần sẽ tìm cô hỏi cái này, mà là vì cô bỗng nhiên nhớ lại mấy ký ức có liên quan. Chuyện này đời trước cũng có, nhưng mà cô vì phải hầu hạ bốn người già trẻ nhà họ Giang thực sự không phân thân được nên không đến.
Trạm trưởng Trần chỉ cho là cô ngạc nhiên, cười nói: “Cô tay nghề tốt ngộ tính cao học được nhanh, tôi giới thiệu cô qua bên đó là được. Đợi học được rồi có thể giúp đỡ dạy những tú nương khác. Chỉ là tôi cảm thấy cô sau khi kết hôn rất bận rộn, không biết cô có thời gian không.”
Ninh Hương cong khóe miệng lên, “Trạm trưởng, tôi ly hôn rồi, bây giờ có nhiều nhất chính là thời gian, tôi làm.”