Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 64

Cập nhật lúc: 2025-05-29 23:11:49
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Kiến Đông bây giờ ở trước mặt Ninh Hương càng thoải mái hơn trước đây rất nhiều, mỉm cười đáp: “Vì nhân dân phục vụ.”

Hai người cứ nói chuyện như vậy, Lâm Kiến Đông đẩy xe đẩy đưa Ninh Hương đến bên bờ sông, dừng lại trước bờ có một chiếc nhà thuyền đậu ở đó.

Đặt xe đẩy xong, anh ấy nói với Ninh Hương: “Đây chính là nhà thuyền, em xem có được không.”

Ninh Hương thả túi xách trong tay xuống bên bờ sông cùng anh đi lên thuyền. Chiếc thuyền này rất cũ, rất rõ ràng gần đây mới bị làm lại mới. Thân thuyền quả thực không lớn, không gian hai gian lều trong thuyền cũng nhỏ hẹp, nhưng giường chiếu bếp lò bên trong cần có đều có.

Chiếc thuyền này một người ở là hoàn toàn đủ. Ninh Hương vốn không có ý định soi mói, cô cũng không có vốn liếng để mà soi mói, có một nơi nương thân là đã đủ rồi, cho nên xem xong cô lập tức nói với Lâm Kiến Đông, “Rất hài lòng, cảm ơn đội trưởng.”

Lâm Kiến Đông thấy cô hài lòng bèn giúp cô chuyển hành lý lên thuyền nhà. Khi giúp cô sắp xếp hành lý lại nói với cô: “Đây là thuyền của đội sản xuất, em cứ yên tâm mà ở, muốn ở bao lâu cũng được.”

Mặc dù là đồ của tập thể nhưng Ninh Hương cũng không muốn chiếm hời, vậy nên cô vẫn là sau khi đặt hành lý xong, đi lên bờ hỏi Lâm Kiến Đông: “Em giao tiền thuê cho đội sản xuất, đội trưởng, anh xem một tháng bao nhiêu tiền?”

Cuộc ly hôn này của Ninh Hương gần như đã đắc tội cả thế giới của cô, rơi vào tình cảnh cô độc một mình không chỗ để đi. Lâm Kiến Đông có thể tưởng tượng được cô có bao nhiêu khó khăn, còn phải chịu áp lực lớn như nào, cho nên anh nghĩ một lúc rồi nói: “Đều là hàng xóm láng giềng, em cứ yên tâm ở đây trước, đợi sau này khá giả hơn rồi nói sau.”

Không giao tiền, Ninh Hương hoàn toàn không yên tâm được. Cô đứng ở trên bờ, nghiêm túc nhìn Lâm Kiến Đông, ngữ khí cũng vô cùng nghiêm túc: “Đội trưởng, nếu như anh không nhận, em cũng không yên tâm ở lại được. Em giao tiền thuê nơi này mới cảm thấy đây là nơi thuộc về em. Hơn nữa nếu như em không giao tiền thuê, bị người ta biết được, chỉ sợ lời ong tiếng ve.”

Cô chỉ ở phòng nhân giống mấy ngày, trong thôn đã có lời ra tiếng vào rồi. Nhưng do nhân phẩm Lâm Kiến Đông đáng tin cho nên không có lời nói quá phận hay khó nghe, người nói cũng không cho là nhiều.

Nếu như không phải Lâm Kiến Đông làm người ngay thẳng nhân phẩm đảm bảo, bây giờ chỉ sợ lời ong tiếng ve đều đã truyền ra ngoài. Không hề khoa trương mà nói, đoán chừng đã có người nói cô cùng Lâm Kiến Đông đến với nhau, mới ly hôn cùng Giang Kiến Hải.

Lâm Kiến Đông không quan tâm về mặt này lắm, anh nhìn Ninh Hương hồi lâu, chỉ cảm thấy rằng cô nếu như không đưa tiền thì thật sự ở không yên tâm, vậy là gật đầu nói: “Được, vậy thì mỗi tháng cứ giao hai đồng đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-64.html.]

Ninh Hương không có ý kiến với giá tiền này, Lâm Kiến Đông nói bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu. Cô không do dự chút nào, trực tiếp quay người đi lên thuyền lấy tiền. Quay lại bờ, trên tay cô có thêm một tờ nhân dân tệ, đây cũng là tờ nhân dân tệ duy nhất mà cô có.

Cô đưa tiền đến trước mặt Lâm Kiến Đông, “Đây là tiền em giao năm tháng, có thể đủ cho đến tết.”

Lâm Kiến Đông thấy cô một lần liền lấy ra nhiều tiền như vậy, tự nhiên không đưa tay ra nhận, chỉ nói: “Một lần đưa nhiều như vậy, em không ăn cơm à? Đến cuối năm còn phải giao tiền lương thực, bình thường em không mua đèn dầu sáp lửa?”

Ninh Hương trong lòng tự có tính toán, vẫn đưa tiền đến trước mặt Lâm Kiến Đông, “Anh cứ cầm là được, em bây giờ một người no không sợ cả nhà đói, bình thường cũng không dùng hết nhiều tiền như vậy, em còn làm việc kiếm tiền mà.”

Lâm Kiến Đông lại do dự một lúc lâu, vặn không lại cô chỉ đành đưa tay ra nhận tiền cô đưa, trong miệng nói: “Tóm lại em nhớ kỹ là được, có khó khăn tìm tổ chức, đừng có chuyện gì cũng tự mình gánh vác.”

Ninh Hương gật đầu, lặp lại lời của anh, “Có khó khăn tìm tổ chức!”

Chuyện nhà thuyền đến đây coi như xong, Lâm Kiến Đông cất 10 đồng vào túi quần. Tiền trong túi quần này không phải là của mình anh, là tiền lời tài sản tập thể sản sinh, đương nhiên là dùng cho đội sản xuất.

Cũng chính là, lấy vì dân, dùng vì dân.

Nhận xong 10 đồng này, Lâm Kiến Đông lại dặn dò Ninh Hương mấy chuyện lặt vặt, chủ yếu là mấy chuyện tự chăm sóc bản thân. Nói xong mấy chuyện lặt vặt này anh cũng không đứng thêm nữa, quay người về phòng nhân giống đội sản xuất.

Ninh Hương nhìn theo Lâm Kiến Đông mấy bước, tiếp sau đó liền quay người đi về thuyền.

Lên thuyền quét mắt nhìn hai căn lều nhỏ hẹp, trong lòng Ninh Hương đập thình thịch không ngừng, chủ yếu là phấn khởi. Phấn khởi vì cô có một nơi thuộc về riêng mình, một nơi làm cô cảm thấy yên tâm thiết thực, đóng cửa lại chính là thế giới của riêng mình.

Bởi vì phấn khởi, dày vò cả ngày cũng không cảm thấy mệt chút nào, sau khi lên thuyền Ninh Hương lập tức lại dọn dẹp hai căn lều. Sắp xếp quần áo và chăn mền của mình ngăn nắp lại, đồ đạc cũng sắp vào gọn gàng.

Loading...