Có thể là vì chuyện đã định ra kết cục, Ninh Hương bây giờ trở thành người tự do, thái độ mà Lâm Kiến Đông đối với cô không bảo thủ như trước đây nữa, vậy là tiếp tục hỏi: “Anh ta cứ như vậy đồng ý?”
Ninh Hương cười cười, giọng điệu thoải mái, “Em không có học vấn, từ tận đáy lòng anh ta vẫn luôn coi thường em, cảm thấy em vừa quê mùa vừa thô tục, không xứng với anh ta. Hôm qua em náo loạn như vậy, ưu điểm “hiền huệ” cũng không còn nữa, còn để anh ta mất mặt lớn như vậy, sao anh ta không đồng ý cho được? Anh ta vẫn luôn muốn tìm một cô gái có học vấn trong Tỉnh, ly hôn rồi, anh ta cũng dễ tìm hơn không phải sao?”
Chiếc xe đẩy vừa thô vừa nặng trong tay Ninh Hương, trong tay Lâm Kiến Đông lại hiện lên nhỏ bé hơn rất nhiều, anh đẩy xe tiến về phía trước, quay đầu nhìn Ninh Hương một cái, “Nếu anh ta dễ dàng tìm được cô gái trong Tỉnh như vậy, ban đầu tại sao lại còn cùng em kết… …”
Lời nói đến đây, anh lập tức ý thức được lời này sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của Ninh Hương, vậy là kẹt ở đây không nói tiếp.
Ninh Hương không nhạy cảm mấy thứ này, Lâm Kiến Đông nói không sai, đây đều là sự thật. Chỉ cần là sự thật thì có gì không thể đối mặt. Giang Kiến Hải ban đầu cưới cô, chẳng qua chỉ là lấy lui làm tiến.
Cô vẫn cười không để ý, nhìn Lâm Kiến Đông một cái nói: “Người ta cuối năm liền có thể thuận lời làm một Xưởng trưởng rồi, người ta có vốn liếng mà. Dùng lời nói của anh ta, chỉ cần có tiền có địa vị, muốn phụ nữ như nào mà không có?”
Lời vừa nói xong, trong lòng Ninh Hương --------nôn… …
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Kiến Đông nghe xong thì cười nhẹ một cái, nín hơi lắc đầu hai cái, không cho ý kiến.
* * *
Lâm Kiến Đồng không có hứng thú đối với Giang Kiến Hải, cùng Ninh Hương nói vài câu liền không nói nữa. Anh đẩy xe đi về phía trước, lại hỏi mấy vấn đề khá thực tế, “Ly hôn rồi, sau này có dự định gì?”
Dự định ban đầu của Ninh Hương là, lợi dụng hai năm trước khi cải cách mở cửa này an tâm lắng đọng bản thân. Trước tiên bổ sung kiến thức văn hóa mà đời trước thiếu sót trước, mùa đông năm sau tranh thủ tham gia thi đại học.
Ngoài việc học tập kiến thức văn hóa, thêu thùa tự nhiên cũng không thể mất được. Không những không mất, cô còn phải dựa vào thêu thùa để tích góp chút tiền trong tay. Con người nếu muốn độc lập, cái cơ bản nhất không thể thiếu chính là sự độc lập kinh tế.
Đương nhiên, thêu thùa đối với Ninh Hương mà nói cũng không đơn giản chỉ là tay nghề kiếm sống.
Đời này cô muốn nghiêm túc đi trên con đường này, muốn làm ra một chút thành tựu thêu thùa, nói rộng hơn chính là cố gắng góp một chút sức lực non nớt vào việc truyền thừa và phát triển hạng mục di sản văn hóa phi vật thể cấp quốc qua này.
Cô không phải là một người tự tin đầy mình, không dám nói bản thân sau khi cố gắng có thể trở thành người thuyền thừa văn hóa phi vật thể quốc gia xuất sắc, nhà nghệ thuật dân gian xuất sắc, có thể để thêu thùa bước ra cánh cửa trong nước, vươn ra quốc tế, vươn ra thế giới, nhưng… …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-63.html.]
Không ai có thể ngăn cô coi điều này trở thành ước mơ để trong lòng.
Đời này cô muốn thử sức, cả đời chỉ làm một chuyện, làm đến trình độ cao nhất thì sẽ như thế nào.
Cô yêu thích thêu thùa, hy vọng có một ngày bản thân có thể làm ra một tác phẩm làm kinh ngạc thế giới, tên tuổi vang dội xuất hiện trên hội bán đấu giá, có thể mở rộng triển lãm thêu thùa bằng tên tuổi của cô ở khắp nơi trên thế giới.
Có người nói.
“Lòng có bao lớn, sân khấu sẽ lớn bấy nhiêu.”
“Ước mơ thì vẫn phải có, lỡ như có thể thực hiện thì sao.”
* * *
Lâm Kiến Đông không biết Ninh Hương đang nghĩ gì, thấy cô thất thần một lúc, mở miệng hỏi cô một câu: “Đang nghĩ gì vậy?”
Ninh Hương hồi thần lại, nhìn Lâm Kiến Đông cười một cái, trả lời anh ấy: “Đi một bước xem một bước.”
Nghe được lời này, Lâm Kiến Đông thở nhẹ nhõm một hơi, đương nhiên vẫn cảm thấy những tháng ngày tiếp theo của Ninh Hương sẽ rất khó khăn. Trong hoàn cảnh xã hội trước mắt này, một người phụ nữ tự đem chính mình đặt vào hoàn cảnh như vậy, chính là rất khó khăn.
Không nói cái khác, có những lúc lời ra tiếng vào cũng có thể ép c.h.ế.t người.
Nhưng mà anh ấy sẽ không giống như Hồng Đào bọn họ vậy, nói lời hiện thực tàn khốc trước mặt Ninh Hương, tạo nên áp lực vô hình cho cô. Khóe miệng anh ấy thả lỏng, giọng điệu nhẹ nhõm nói cùng Ninh Hương: “Phải luôn nhớ rõ, có khó khăn tìm tổ chức.”
Không ai quan tâm cô, tổ chức sẽ quan tâm cô.
Ninh Hương cười lên nhìn anh, “Anh chính là tổ chức phải không?”
Lâm Kiến Đông gật đầu, “Trong phạm vi đội sản xuất của chúng ta, quả thực có thể giải thích như vậy.”
Ninh Hương mím môi hít sâu một hơi, nghiêm túc nói một câu: “Đội trưởng, cảm ơn anh.”