Ninh Hương tay đỡ xe đẩy, không nhanh không chậm nói đạo lý rõ ràng. Trên đời này có nhiều người như vậy, không phải ai cũng là người hồ đồ không hiểu đạo lý. Chỉ cần là đạo lý vững vàng, luôn sẽ có người nghe hiểu.
Cô mở miệng nói: “Lý Quế Mai, vậy tôi tính nợ rõ ràng với bà một chút. Tôi ở nhà bà làm con dâu hơn nửa năm, tận tâm tận lực hầu hạ bà cùng ba đứa nhỏ hơn nửa năm. Mấy việc trong nhà ngoài nhà đều là tôi làm, chẳng lẽ bà định bóc lột tôi miễn phí? Tất cả những việc mà tôi làm ở nhà họ Giang hơn nửa năm nay có đáng với chút sính lễ đấy hay không, bà tự mình suy tính. Chỉ cần một con heo là đã đủ cho sính lễ của nhà các người. Hơn nữa, nếu không phải hầu hạ bốn người lớn nhỏ các người chiếm hết thời gian thì tôi dựa vào thêu thùa kiếm tiền, cũng không chỉ kiếm được một trăm đó. Tôi thiệt, ai đền cho tôi?”
Lý Quế Mai bỗng nhiên trợn mắt, “Cô dám nói cô thiệt? Cô có thể gả cho Giang Kiến Hải nhà tôi là nhờ cô tu tám đời! Hơn nửa năm nay cô ăn của nhà tôi uống của nhà tôi, cô thua thiệt ở đâu? Lợi lộc đều bị cô chiếm sạch, còn mặt mũi nói cô thiệt!”
Ninh Hương không nhịn được cười lạnh, “Thì ra phúc tám đời tu được là như vậy, mỗi ngày thức khuya dậy sớm làm việc, việc nhà đồng áng tất cả làm hết, nuôi gà nuôi lợn lại còn trông con cái, ăn không ngon ngủ không yên, lúc thường ngay cả quả trứng gà cũng không cho ăn. Thật là, địa chủ ở xã hội cũ cũng không bóc lột như nhà họ Giang các người.”
Lý Quế Mai còn muốn cãi tiếp lại bị Giang Kiến Hải đưa tay ra ngăn lại. Vì thứ đồ cưới tấm chăn rách không đáng tiền đó quả thật không cần cãi nhau như vậy. Giang Kiến Hải anh ta là một người có thân phận mặt mũi, không muốn tiếp tục bị người ta xem là trò cười.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hơn nữa lời này càng cãi càng nhạy cảm, tiếp theo không biết từ trong miệng Ninh Hương còn nhổ ra cái gì nữa.
Không để Lý Quế Mai nói tiếp, Giang Kiến Hải lạnh mặt ra hiệu Ninh Hương, “Lấy nhanh đi, lấy xong thì đi nhanh.”
Ninh Hương không phí lời với anh ta, đẩy xe đẩy đi vào nhà, đóng gói chăn mền gối đầu khi mình gả đến đem theo lại, xong lại cho quần áo giày dép, khung thêu toàn bộ còn sót lại thu dọn vào vali, xếp ngay ngắn trên xe đẩy.
Váy cưới khi kết hôn cô không lấy, đấy là đồ nhà họ Giang mua, cô không cần.
Thu dọn đồ đạc thuộc về mình xong, cô đẩy xe đẩy thực tiếp đi luôn, ngay cả câu chào cũng không có. Khi ra khỏi đại đội Cam Hà, ven đường đều có người nhìn cô, châu đầu ghé tai xì xầm nói chuyện, cô cũng không quan tâm.
Mà sau khi Ninh Hương thu dọn đồ đạc đi khỏi, gương mặt già của Lý Quế mai triệt để sụp đổ, ở trước cổng nhà gào lên: “Đúng là gia môn bất hạnh mà! Ban đầu đúng là mắt mù mà, cưới một cô con dâu như vậy!”
Mọi người hóng chuyện xì xầm to nhỏ, có người đứng hóng chuyện nói nhà họ Giang là đáng đời, cũng có người nói Ninh Hương không tuân thủ đạo làm vợ không an phận. Giang Kiến Hải nghe không nổi mấy tin đồn linh tinh làm mất mặt anh ta liền kéo mẹ anh ta đi vào nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-61.html.]
Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân cũng không đứng ngoài cửa nữa, trước khi vào nhà Giang Ngạn còn hung dữ la hét mấy người xem náo nhiệt một câu: “Về nhà các người căn cơm đi, nhìn cái gì mà nhìn? Có gì hay mà nhìn? !”
Người bị nó mắng cũng không vui vẻ gì, không biết ai hét lại một câu: “Nhìn bộ dáng hung dữ của các người, chẳng trách mẹ kế của mày cầm đồ cưới chạy đi, thà rằng không gả đi được nữa cũng không muốn nuôi mày!”
Giang Ngạn nghe được lời này tức khắc giống như con sư tử nhỏ phát cuồng, nó trừng mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, cố ý dùng tông giọng thô nói: “Ai đang nói? Có bản lĩnh thì đứng ra đây cho tôi!”
Hai đứa nhỏ nhà họ Giang này không ai quản, là đứa trẻ nghịch ngợm có tiếng trong thôn, ai không chê phiền đứng ra quan tâm bọn nó chứ. Người nói cũng không thừa nhận, mọi người nhìn nhau một cái liền tản đi về nhà nấu cơm ăn cơm hết.
Giang Ngạn tức muốn chết, nhưng nó chỉ có thể cắn răng quay vào nhà.
Vào nhà còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe Lý Quế mai lau nước mắt nói: “Tạo nghiệt mà, nhà chúng ta có bao giờ mất mặt như vậy? Gia môn bất hạnh mà, lấy một cô con dâu như vậy, để người ta xem là trò cười!”
Giang Kiến Hải cố gắng ép cảm xúc xuống, “Cô ta như vậy, ly hôn rồi càng tốt.”
Giang Ngạn ở bên cạnh vẫn là vẻ mặt hung hăng, “Đúng vậy! Đợi cha tìm cho chúng ta một mẹ kế trong Tỉnh, tức c.h.ế.t Ninh A Hương! Tức c.h.ế.t cô ta!”
Lý Quế Mai dùng sức lau nước mắt, “Tìm! Lần này nhất định phải tìm người trong Tỉnh!”
Giang Hân giọng nói non nớt bổ sung: “Tìm một người làm cơm ngon hơn cô ta.”
“… …”
Nghĩ đến nấu cơm thì lại nhớ cũng đã đến thời gian ăn cơm rồi.