Nhưng nếu như nói không phải cùng một người, anh lại rất rõ ràng nhận ra rằng đây chính là Ninh Hương. Người con gái này sống cùng anh cả một đời, cái cảm giác chỉ có người rất quen thuộc mới có ấy, tuyệt đối không sai được.
Không đúng, sao lại là cảm giác giữa những người rất quen thuộc?
Đúng, là cảm giác giữa những người rất quen thuộc.
Lẽ nào...
Trong não Giang Kiến Hải lóe lên một ý nghĩ, lập tức bật dậy.
Lẽ nào Ninh Hương cũng giống như anh ta trọng sinh rồi?
Nhưng nếu như cô cũng trọng sinh thì tại sao lại đề nghị ly hôn? Lại còn bày ra vẻ mặt vô cùng ghét bỏ oán giận anh ta, dựa vào đâu mà oán giận anh? Kiếp trước nếu không phải có anh, cô có thể sống cuộc sống như vậy sao?
Đúng là nực cười, anh ta nuôi cô cả một đời, đến bây giờ còn bị cô oán giận? Oán giận đến mức không nói gì trực tiếp dòi ly hôn? Đúng là bị ma nhập, rõ ràng là anh ta hận không thể vứt loại gái thôn như cô đi mới đúng.
Anh ta càng nghĩ càng thấy vừa nực cười vừa tức giận, nghĩ đến cuối cùng trong đầu chỉ xuất hiện hai dấu hỏi: Cô ta dựa vào đâu?
Sao cô ta dám?
***
Trong đầu Giang Kiến Hải suy nghĩ xoay quanh hai câu hỏi này, càng nghĩ trong lòng càng tức giận, cuối cùng lại càng không ngủ được. Mơ mơ màng màng ngủ được hai tiếng, sáng dậy cả người đều quay cuồng.
Sau khi đánh răng rửa mặt anh ta cũng không ăn sáng ở nhà, tìm giấy chứng nhận kết hôn trong ngăn kéo, cầm theo sổ hộ khẩu và đơn ly hôn, đi đến bờ sông chèo thuyền đi đến công xã.
Đến công xã, anh ta đi đến nhà hàng quốc doanh ăn sáng trước sau đó mới đi đến ủy ban cách mạng.
Lúc đến cửa lớn của ủy ban cách mạng thì Ninh Hương vẫn chưa đến. Giang Kiến Hải nhìn trái nhìn phải rồi giơ tay nhìn đồng hồ, trong lòng nghĩ hay là cô hối hận rồi, không muốn đến nữa.
Kết quả suy nghĩ này của anh ta vừa dứt, Ninh Hương đã xuất hiện trước mắt anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-59.html.]
Người phụ nữ kiếp trước vốn dịu dàng dễ bảo lúc này gương mặt lại trở nên lạnh lùng. Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng hoa nhí liền thân chiết eo, vừa thanh thuần lại mang chút tiên khí, làm như hôm nay cô làm chuyện đại hỷ không bằng.
Anh ta thừa nhận Ninh Hương cũng khá xinh đẹp, là kiểu xinh đẹp nhất trong những cô gái xinh đẹp, nếu không phải vì vậy thì kiếp trước anh ta cũng không đồng ý hôn sự này. Hôm nay nhìn thấy dáng vẻ này của Ninh Hương, trong lòng anh ta càng thấy không vui.
Anh ta thật sự không hiểu rồi, người đàn bà này rốt cuộc lấy đâu ra dũng khí ly hôn với mình, hơn nữa lại còn gấp gáp đến vậy, giống như anh ta là một con ruồi hôi thối, khiến cô hận không thể tránh xa ra.
Không phải là có đàn ông mới ở bên ngoài, lẽ nào là vì thấy bản thân xinh đẹp?
Nếu cô nghĩ như vậy thì quá đề cao dung mạo của bản thân rồi. Người đàn ông thành công trên thế giới này không dễ tìm, gái đẹp thì lúc nào cũng có thể tìm được một đống. Vài ba năm sau, sau khi được giải phóng tư tưởng, đàn ông chỉ cần có tiền, có cô gái xinh đẹp nào mà tìm không được?
Cái kiểu xinh đẹp không biết phép tắc như cô là kiểu rẻ tiền nhất.
Ninh Hương không biết lúc Giang Kiến Hải nhìn mình thì đang suy nghĩ cái gì, cô cũng lười đi suy đoán. Cô bước đến trước mặt Giang Kiến Hải, không nhìn anh ta quá lâu, bước chân vẫn không dừng lại, đi thẳng về phía sân của ủy ban cách mạng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Kiến Hải nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô thì ôm một bụng tức, anh ta thao túng cô cả một đời, bây giờ muốn anh ta yếu thế hơn nửa phần cũng là điều không thể nào đâu. Thế nên anh ta cũng nửa câu không nói, lạnh mặt tiến vào ủy ban cách mạng.
Sau khi bước vào trong hai người lại càng không nói lời nào, không tranh cãi cũng không làm loạn, tìm đến nhân viên công tác, theo trình tự hoàn tất thủ tục ly hôn.
Còn tiết mục khuyên bình tĩnh lại khuyên làm hòa thì khi đến đại đội hai bên đóng dấu đã sớm được bí thư của hai đại đội thực hiện rồi. Thế nên khi cầm tài liệu đến ủy ban cách mạng, người ta cũng không đi khuyên thêm lần nữa mà trực tiếp làm luôn thủ tục.
Trong quá trình làm thủ tục ly hôn, nhịp tim của Ninh Hương vẫn luôn đập rất nhanh. Lần ly hôn này sẽ là bước chuyển ngoặt trong cuộc đời cô, ly hôn xong thì cô có thể bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới rồi, vậy nên cô vừa kích động vừa khẩn trương.
Đợi đến khi toàn bộ thủ tục đều thực hiện xong, bàn tay cô đã bị nắm đến toát ra một tàng mồ hôi, nhưng trong ánh mắt và khóe môi đều mang theo ý cười nhàn nhạt, vừa rạng rỡ vừa tràn ngập hi vọng.
Giang Kiến Hải nhìn thấy biểu cảm này của cô, cảm thấy gai mắt, cơn tức nghẹn ở trong lòng không thở nổi.
Sau khi bước ra khỏi cửa lớn của Ủy ban công xã, cuối cùng vẫn là anh ta không nhịn nổi, gọi Ninh Hương lại, hỏi: “Tôi vẫn không thể hiểu nổi, sao cô phải ly hôn với tôi? Kết hôn có thể tìm một người như tôi đã là may mắn của cô rồi, cô không sợ sau này không gả đi nổi sao?”
Ninh Hương dừng bước lại, nhìn về phía anh ta muốn cười nhưng lại không cười nổi. Một lát sau, cô mở miệng nói: “Cưới anh thì may mắn cái gì? Là sao chổi thì có, không biết sau này sẽ va vào ai, tôi xin thay cô gái ấy mặc niệm trước.”
“...”