Ninh Lan không biết là Ninh Hương có ý gì, lúc này Ninh Kim Sinh lên tiếng nói: “Đừng quản nó nữa, để nó tự sinh tự diệt! Nó muốn đoạn tuyệt quan hệ thì sau này trong nhà đừng có ai đi tìm nó nữa! Nó có bản lĩnh, cả nhà chồng nhà mẹ đẻ đều đắc tội, tất cả họ hàng người nhà đều không cần, tôi xem nó sống thế nào!”
Lời này vừa cất lên, trong căn nhà không còn một ai dám mở miệng.
Tất cả mọi người nhìn năm người nhà Ninh Kim Sinh, rồi lại trao đổi ánh mắt với nhau, cuối cùng vẫn là thím nhỏ mở lời, cười gượng gạo nói: “Đón tết thì không nói mấy chuyện không vui ấy nữa, ăn cơm, ăn cơm đi.”
***
Chiều tối Lâm Kiến Đông phát lương thực cho Ninh Hương xong cũng chưa về nhà luôn, mà đi đến khu đất phần trăm của nhà anh lại bận rộn một phen. Tính cách của anh là kiểu không chịu được nhàn rỗi, ngày ngày đều có nhiều việc làm không hết.
Đợi đến khi trời tối mới về nhà, vừa đến cổng còn chưa kịp vào nhà, vừa hay bắp gặp Ninh Hương.
Ninh Hương nhìn thấy anh thì tâm trạng nhẹ nhõm, nếu như để cô đến tận cửa gọi người thì rất ngại ngùng. Cô xách làn trúc bước đến trước mặt Lâm Kiến Đông, đưa bánh quế hoa cho anh, chỉ nói: “Thật sự không còn gì để tặng nữa cả, em có làm thêm một phần bánh quế hoa, cảm ơn đội trưởng, mong anh không chê.”
Trong lòng Lâm Kiến Đông không cho rằng bản thân có ân tình gì quá to lớn với Ninh Hương, bất kể là ai, chỉ cần người đó là xã viên của anh, anh cũng sẽ ra tay giúp đỡ.
Ở thời đại này ai mà không có tổ chức thì rất khó sống, có thể nói là việc gì cũng khó tiến hành, anh không thể trơ mắt nhìn cô chịu khổ sở. Thế nên anh cười nói: “Khách sáo thế làm gì? Không phải đã nói rồi sao, đều là chuyện anh nên làm mà.”
Nhưng đồ đã đem đến rồi, anh cũng không thể trả lại khiến cho Ninh Hương mất mặt. Anh khách sáo nhận đĩa bánh từ tay Ninh Hương, nói với cô: “Hay là em ở lại, đón tết cùng gia đình anh?”
Ninh Hương mỉm cười với anh, lắc đầu, “Cảm ơn đội trưởng, không cần đâu ạ.”
Cô biết bản thân bây giờ như con chuột lang thang, đi đến đâu cũng không được chào đón. Những người trong thôn quen biết cô, hoặc là khuyên bảo cô giữ phép làm vợ đừng làm loạn, hoặc là đảo mắt chê bai, tránh xa cô.
Lâm Kiến Đông nhìn sắc mặt của Ninh Hương, trong lòng cũng hiểu được phần nào, vậy nên cũng không nói nhiều thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-57.html.]
Ninh Hương cũng không nói thêm gì với Lâm Kiến Đông, tặng bánh quế hoa xong cũng quay lưng rời đi. Lâm Kiến Đông bưng đĩa bánh vào nhà, người nhà vừa hay đang dọn thức ăn lên bàn chuẩn bị ăn cơm.
Anh đặt bánh quế hoa xuống bàn, chị dâu cả của anh mũi thính, ngửi thấy mùi thơm thì sát lại hỏi: “Kiến Đông, em lấy đâu ra bánh quế hoa đấy? Ngửi mùi cũng thơm phết nhỉ?”
Lâm Kiến Đông đi rửa tay, rửa xong bước đến cùng cả nhà ngồi xuống ăn cơm, anh nhìn chị dâu, nói: “A Hương đem đến biếu, vừa hay lúc về nhà gặp được cô ấy, mọi người ăn đi.”
Biết được là của Ninh Hương biếu, sắc mặt của tất cả mọi người lập tức có sự thay đổi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mẹ Lâm Kiến Đông là Trần Xuân Hoa nhấc đũa lên, nhìn Lâm Kiến Đông, “Nghe nói hôm nay nó ở phòng thêu làm khó làm dễ chồng, còn lấy cả đơn ly hôn ra đòi ly hôn, hai vợ chồng làm loạn ngay trước mặt bí thư Hứa, còn đóng cả dấu rồi, có thật là có chuyện này không?”
Lâm Kiến Đông tay cầm đũa, khẽ gật đầu đáp: “Ngày mai đến công xã làm thủ tục ly hôn.”
Trần Xuân Hoa khẽ trợn mắt, “Nó muốn ly hôn thật à?”
Lâm Kiến Đông vẫn gật đầu: “Vâng.”
Trần Xuân Hoa thật sự không thể hiểu nổi, “Con bé A Hương này bị làm sao vậy? Trước đây nó còn là cô gái có tiếng khắp vùng là dịu dàng nết na ai nhắc đến cũng phải khen vài câu. Thế mà bay giờ lại đòi ly hôn, đại đội Điềm Thủy của chúng ta chỉ có duy nhất mình nó.”
Mọi người nghe xong không nói gì, Lâm Kiến Đông tiếp lời: “Chắc là ở nhà chồng không được tốt.”
Trần Xuân Hoa đáp: “Không tốt đến cỡ nào cũng không thể tệ bằng lúc này, nó đắc tội với tất cả mọi người kia kìa. Giang Kiến Hải tốt xấu gì cũng là xưởng trưởng, cái danh phu nhân xưởng trưởng nói ra ngoài nở mày nở mặt biết bao. Xưởng trưởng phu nhân không muốn làm, làm loạn đến mức này mong được gì chứ?”
Lâm Kiến Đông nhìn Trần Xuân Hoa: “Ở nhà họ Giang thì mong được gì? Được thể diện của phu nhân xưởng trưởng? Con thấy, kết hôn nên là tình đầu ý hợp, hai người chăm sóc nhau hiểu rõ nhau. Nếu như không thấy hạnh phúc thì con ủng hộ ly hôn.”
Cha Lâm Kiến Đông hắng giọng, lúc này mới lên tiếng: “Con cứ thích lo chuyện bao đồng, ly hôn xong sau này nó sống khó khăn lại hối hận, lúc ấy thì không trách con chắc? Vợ chồng cãi nhau thì không có ai chạy đến khuyên can đâu, khuyên đến cuối cùng cũng chỉ là người ngoài cuộc. Còn cả con cứ xen vào chuyện người khác thế này, đừng có để người khác ngồi lê đôi mách, làm lỡ chuyện hôn sự của mình.”