Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 56

Cập nhật lúc: 2025-05-29 14:53:41
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ninh Lan đứng tại chỗ, bàn tay siết vào nhau càng ngày càng chặt. Ngay lập tức quay người nhìn bóng lưng của Ninh Hương, hét lên: “Cha mẹ nói không sai, chị đúng là mắc bệnh điên, mắc bệnh điên nặng! Sống sung sướng lại không muốn, làm xưởng trưởng phu nhân lại không muốn, cứ muốn sống khổ sở! Em sắp tốt nghiệp cấp ba rồi, cuộc sống gia đình trước mắt cũng càng ngày càng tốt hơn rồi, mà chị lại cứ phải làm loạn đúng lúc này, khiến tất cả mọi người xem trò cười nhà chúng ta! Em không biết tại sao chị lại đột nhiên trở nên ích kỷ như thế, ích kỷ đến mức không quan tâm đến danh tiếng và sống c.h.ế.t của người nhà. Cuộc sống của gia đình tốt lên rồi, em và Ninh Dương Ninh Ba có tương lai, cha mẹ được nở mày nở mặt, lẽ nào chị không được nở mày nở mặt sao? Bây giờ chị làm loạn lên thế này, ngoại trừ việc trát tro trát trấu lên mặt người nhà, khiến trong nhà không được yên ổn, khiến tất cả mọi người đều ghét bỏ chị, mắng chị không tuân thủ phép làm vợ thì còn có lợi ích gì chứ?”

Nếu như không phải do nghèo, Ninh Hương đã sớm đem bánh quế hoa trong làn trực tiếp ném vào đầu Ninh Lan rồi. Tiếc cho nó đã học đến cấp ba sắp tốt nghiệp, vậy mà còn lấy phép làm vợ để chèn ép cô.

Cô kiềm chế lại lửa giận trong lòng, quay người bước đến trước mặt Ninh Lan, giơ tay chỉ thẳng vào mũi cô ấy, “Cái thứ lương tâm bị chó gặm! Trên thế giới này ai cũng có tư cách ghét chị mắng chị, chỉ có em là không thể! Trước khi ghét chị mắng chị thì đem tất cả số tiền mà chị tiêu trên người em nôn hết ra đã!”

Ninh Lan cũng đang rất tức giận, trừng mắt nhìn Ninh Hương, “Em tiêu tiền gì của chị rồi? Từ nhỏ đến lớn em chưa từng lấy đồng nào từ tay chị. Em tiêu từng đồng tiền đều là lấy từ chỗ cha mẹ đấy! Em tiêu đều là tiền trong nhà!”

Ninh Hương siết bàn tay đang xách làn, dường như muốn siết gãy chiếc quai làn. Ánh mắt cô đen kịt lại, so với màn đêm của đêm Trung Thu còn đen hơn vài phần. Tiếp đó cô giơ cánh tay đang chỉ Ninh Lan lên, một cái bạt tai rơi xuống mặt cô ấy.

“Chát!” – âm thanh làm kinh động đến gốc cây và mặt trăng trên đỉnh đầu.

Ninh Lan không ngờ rằng Ninh Hương sẽ ra tay đánh mình, cô bị đánh đến sững sờ. Trong khoảnh khắc mặt bị đánh xong, cô lập tức giơ tay lên che mặt, ánh mắt vừa sợ hãi vừa kinh ngạc nhìn Ninh Hương.

Mà Ninh Hương vừa nãy nghe xong lời Ninh Lan nói, trong lòng cảm thấy buồn nôn, hận không thể ngay tức khắc g.i.ế.c c.h.ế.t cái thứ lương tâm bị chó tha này. Đứa em gái tốt mà một tay cô nuôi lớn, chẳng trách kiếp trước nó lại nhởn nhơ đến một chút ân tình cũng không nhớ.

Ninh Hương đánh đến mức lòng bàn tay tê rần rần, cũng đủ biết Ninh Lan bị đánh đau đến mức nào. Cô buông tay xuống, cũng không nói thêm gì với Ninh Lan, nói nhiều thêm một câu thì lại thấy căm ghét nhiều thêm một phần.

Cô nhìn Ninh Lan nói nốt câu cuối cùng: “Quả nhiên đều là cho chó ăn hết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-56.html.]

Tiếp đến không đợi Ninh Lan phản ứng lại, Ninh Hương quay lưng rời đi. Lần này cô không còn dừng bước nữa, dưới ánh trăng của rằm tháng tám, bước về phía nhà họ Lâm.

Ninh Lan ôm mặt đứng tại chỗ sững sờ hồi lâu, mãi cho đến khi bóng lưng của Ninh Hương khuất dần trong màn đêm, cô mới phản ứng lại. Cô nghiến chặt răng, chau mày lại, hốc mắt ướt nhòe.

Sau đó cô đưa tay xoa xoa bên má bị đánh, sụt sịt mũi, bước về nhà chú nhỏ. Đêm nay cả nhà đón Trung Thu, tất cả mọi người đều ở nhà chú nhỏ ăn cơm.

Đến nhà chú nhỏ, mọi người trong nhà đều đã ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm rồi, thím ngẩng đầu hỏi Ninh Lan: “A Lan, A Hương đâu? Không phải cháu đi gọi nó rồi sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Lan đứng giữa mọi người, hốc mắt lại ngân ngấn nước, nghẹn ngào nói: “Chị ấy không về, chị ấy nói đoạn tuyệt quan hệ với tất cả mọi người trong nhà, bảo chúng ta sau này đừng đi làm phiền chị ấy nữa.”

Nghe được những lời này, sắc mặt của tất cả mọi người đều trầm xuống. Sắc mặt của Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên vô cùng đen, nhưng lúc này chỉ có thể lạnh mặt, nửa câu cũng không mở mồm.

Thím của Ninh Lan cũng rất tinh mắt, nhìn mặt Ninh Lan hỏi: “Nó còn đánh cháu à?”

Ninh Lan gật đầu, giọng nói hơi khàn, “Cháu nói lý với chị vài câu, chị đã đánh cháu rồi...”

Thím cô “Ôi chao” một câu, “A Hương sao lại trở nên như thế này? Em gái ruột gọi về ăn cơm, nó cũng không thể động tay động chân chứ, nhìn nửa bên mặt A Lan đỏ hết lên rồi. Nó ở nhà họ Giang nửa năm chắc chịu không ít thiệt thòi, nếu không sao lại trở nên như vậy?”

Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên không mở miệng, những người khác trong nhà cũng không nói gì. Vẫn là ông nội Ninh Lan hắng giọng, nhìn Ninh Lan nói: “Thế này là thế nào? Còn muốn ông già này đi mời nó về ăn cơm đấy à?”

Loading...