Cảm giác một người sống tự do tự tại này kiếp trước Ninh Hương chưa từng được trải nghiệm. Kiếp này nắm bắt được cơ hội như vậy, cảm nhận cảm giác tự do không có ai bên cạnh giật dây, bản thân muốn gì làm nấy, vui vẻ giống như trái tim mọc thêm đôi cánh vậy.
Thong thả làm xong mâm cơm Trung Thu, cô không lập tức ngồi xuống ăn mà lấy làn trúc đựng một đĩa bánh quế hoa bước ra khỏi cửa. Món này cô cố ý làm nhiều thêm một chút, chuẩn bị đem tặng nhà họ Lâm bày tỏ lòng biết ơn, cảm ơn sự giúp đỡ của Lâm Kiến Đông trong đoạn thời gian này.
Nhưng vừa ra khỏi cửa chưa đi được bao xa thì bắt gặp em gái cô, Ninh Lan.
Tối nay ánh trăng rất sáng, trăng rất tròn, cây cỏ dưới đất cũng có thể nhìn rõ từng chiếc lá.
Ninh Lan nhờ ánh trăng mà nhìn rõ Ninh Hương, vội chạy đến trước mặt cô, dõng dạc nói: “Chị ơi, cha gọi chị về nhà cùng nhau đón Trung Thu. Cơm đã nấu xong hết rồi, có cá có cả thịt. Mọi người trong nhà cũng đủ hết rồi, chỉ thiếu mỗi mình chị thôi đấy.”
Người cha mà Ninh Lan nhắc đến là cha của bọn họ. Ninh Hương đối với cha mình cũng không có tình cảm gì đặc biệt, nếu như bà nội cô còn sống, Ninh Lan đến gọi cô về, nói không chừng cô sẽ về đón Trung Thu.
Gia đình cô nhiều người như thế, về mặt tình cảm mà nói, tình cảm giữa Ninh Hương và bà nội là sâu đậm nhất, kĩ năng thêu thùa của cô cũng là học được từ bà nội. Chỉ là sức khỏe bà nội cô không tốt, vài năm trước đã qua đời rồi.
Bây giờ không cần hỏi cũng biết, gọi cô về nhà đón Trung Thu là nhằm mục đích hùa nhau khuyên nhủ cô không được ly hôn. Cô là con gái của nhà họ Ninh, việc ly hôn không chỉ ảnh hưởng đến thể diện của Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, mà ít nhiều còn ảnh hưởng đến những người khác trong nhà.
Cô nhìn Ninh Lan một cái, lạnh lùng nói: “Chị đã đoạn tuyệt hết mọi quan hệ với gia đình rồi, sau này sẽ không bao giờ về nhà nữa, làm phiền các người sau này đừng đến tìm chị. Chị và Ninh Kim Sinh đã nói với nhau rất rõ ràng rồi, chị từ khi còn nhỏ đã thôi học kiếm tiền nuôi gia đình, không nợ các người cái gì. Về việc em và Ninh Dương Ninh Ba nợ chị, cứ coi như ném cho chó ăn đi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-55.html.]
Ninh Lan nghe xong những lời này, lập tức chau mày lại, sắc mặt càng ngày càng đen. Cô ấy cuối cùng cũng không nhịn nổi, nhìn Ninh Hương mà hỏi: “Chị, chị nói vậy là có ý gì? Cha mẹ đúng thật là đánh mắng chị, nhưng em và Ninh Lan Ninh Ba làm gì chị hả? Em có ý tốt quan tâm chị, sao chị nói lời nào cũng như có thêm gai thế?”
Ninh Hương cười lạnh, “Cảm ơn lòng tốt của em, để dành cho người khác đi. Rốt cuộc có phải là thật lòng quan tâm chị hay không, trong lòng em tự biết rõ. Đợi đến một ngày nào đó chị không còn giá trị lợi dụng nữa, sợ rằng đến nửa câu em cũng không thèm đến quan tâm.”
Ninh Lan bị cô nói đến tức giận, cảm thấy cô đúng thật là bị thần kinh. Bọn họ là chị em mười mấy năm trời, tình cảm vẫn luôn rất tốt, trước giờ vẫn chưa từng xảy ra cãi vã, chỉ rieng lần này cô quay về bắt đầu có vấn đề, như thể bị điên, cứ gặp người là cắn.
Ninh Lan điều hòa lại hô hấp, nhìn Ninh Hương nói: “Ninh A Hương, trong lòng chị em là loại người như vậy sao? Vậy cả Ninh Lan Ninh Ba cũng không phải là người tốt sao? Có phải chị muốn đoạn tuyệt quan hệ với tất cả mọi người không? Chị sống như vậy còn có ý nghĩa gì chứ? Bây giờ chị ra ngoài kia nghe xem, người ta đều đang mắng chửi sau lưng chị kìa, chửi kiểu gì cũng có! Em không hiểu nổi tại sao chị lại phải như thế, bây giờ cha mẹ trừ lúc đi làm ra thì không dám ra khỏi cửa, bước ra khỏi cửa là bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, em và Ninh Dương Ninh Ba cũng vậy!”
Ninh Hương nghe xong câu cuối cùng, ánh mắt hoàn toàn trở nên lạnh lẽo. Thế nên cái gì mà chị em tình thâm, Ninh Lan hoàn toàn không để tâm người chị này sống có tốt không, chỉ để tâm đến bản thân sống có tốt không.
Bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ đã chịu không nổi rồi?
Cô ở nhà họ Giang bị coi như người ở mà ngược đãi, bị người ta bắt nạt, bị người ta chèn ép, cả một đời chưa từng được sống ngẩng cao đầu như một con người, nhưng cô lại không được phép chịu không nổi? Cô bắt buộc không được ly hôn mà phải chịu đựng sống tiếp? Dựa vào đâu chứ?
Cô nhìn chằm chằm Ninh Lan, đến nửa lời thừa cũng không muốn nói, gằn giọng: “Ninh A Lan, em cút xa cho chị, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chị. Tốt nhất nên nhớ kỹ, không có chị, đến cả lớp 1 em cũng đừng mơ học hết.”
Nói xong câu này, Ninh Hương trực tiếp bước qua Ninh Lan tiến thẳng về phía trước.