Tám trăm ngàn này Ninh Hương không giữ lại một phần nào, toàn bộ số tiền đều được quyên góp cho tổ chức từ thiện. Mà số tiền quyên góp còn có mục tiêu rõ ràng, cô muốn dùng toàn bộ số tiền này giúp đỡ những nữ sinh nghèo có hoàn cảnh khó khăn, để những nữ sinh không có điều kiện đi học có thể được học tập.
Đương nhiên đây không phải lần đầu tiên cô quyên góp, cũng không phải là lần cuối cùng, Ninh Hương vẫn sẽ tiếp tục làm những chuyện này.
Lâm Kiến Đông đã từng nói, trên thế giới này còn có rất nhiều cô gái giống như Ninh Hương, trong nhà nghèo không được đi học, không được đọc sách, cô hiểu rõ cảm giác đó nhất. Cô đã cố gắng rời khỏi đó, vậy nên cũng muốn cho những cô gái kia một chiếc đèn lớn.
Giúp được một thì giúp một, giúp được nhiều thì giúp nhiều.
----
Hai, ba năm sau, Bảo tàng nghệ thuật sản phẩm thêu của Ninh Hương chính thức mở cửa. Bảo tàng nghệ thuật tư nhân này có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với quá trình phát triển nghề thêu, đồng thời cũng là sự thể hiện cuối cùng đối với đỉnh cao sự nghiệp của Ninh Hương.
Ngày khai trương hôm đó, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đứng ở cửa lớn ngoài Bảo tàng nghệ thuật, nhìn du khách đi qua đi lại, trong đầu nhớ lại mấy chục năm qua bọn họ không ngừng ra sức làm việc, trong lòng hai người cảm thấy vô cùng thỏa mãn —— tất cả cố gắng của bọn họ đều được đáp lại tốt nhất.
Đứng một lát, Lâm Kiến Đông quay đầu nói với Ninh Hương: “Ra ngoài đi dạo một lát?”
Mặc dù Ninh Hương thường xuyên tới Mộc Hồ, nhưng lại không thường xuyên ra ngoài đi dạo xung quanh. Bình thường cho dù một nhà ba người nghỉ ngơi đi ra ngoài chơi, cũng sẽ chọn một địa điểm khác để đi, dù sao bọn họ thật sự đã quá quen thuộc với Mộc Hồ này rồi.
Ngày hôm nay tâm trạng vô cùng vui vẻ, Ninh Hương ngồi trên xe của Lâm Kiến Đông, lái một vòng quanh Mộc Hồ.
Những năm gần đây Mộc Hồ phát triển cực kỳ nhanh, từ năm 1985 đến bây giờ, ròng rã hai mươi lăm năm, dáng vẻ đã thay đổi hoàn toàn. Hiện tại các nơi vẫn còn đang quy hoạch và xây dựng lại, tương lai tất nhiên sẽ càng phát triển tốt hơn nữa.
Lâm Kiến Đông lái xe vào trong thôn, trong thôn cũng đã thay đổi rất lớn. Bởi vì đường cái được xây dựng thông suốt nên trên sông đã không còn nhiều thuyền giống như trước đây, mọi người đi ra ngoài bắt đầu dựa vào đường cái và ô tô nhiều hơn.
Hai mươi lăm năm qua, Ninh Hương vẫn chưa từng quay về thôn Điềm Thuỷ. Bây giờ cô trở về, chỉ có thể mang máng nhìn ra được dáng vẻ thôn làng khi còn bé, mọi thứ cơ bản đều thay đổi, ít nhất mỗi gia đình đều sống trong một ngôi nhà nhỏ cao hai tầng.
Có gian nhà người ta xây rất đẹp, nhìn không khác gì biệt thự ở trong thành phố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-403-hoan-toan-van.html.]
Ninh Hương không phô trương, lấy thân phận của cô và Lâm Kiến Đông hiện tại, cùng với những cống hiến của bọn họ đối với làng quê, trở về nhất định sẽ tạo nên chấn động và rối loạn lớn. Vì thế cô và Lâm Kiến Đông tìm đường lặng lẽ vòng qua làng, đi đến bên bờ sông nhỏ mà Ninh Hương quen thuộc nhất.
Nhà thuyền Ninh Hương đã từng ở mấy năm trước vẫn còn đậu ở chỗ cũ, cây liễu bên bờ có lẽ còn dài hơn cả trước kia, toàn bộ cành phủ lên trên nóc nhà thuyền. Đứng từ xa nhìn qua vẫn tràn đầy hương vị của Giang Nam như xưa.
Lâm Kiến Đông còn đặc biệt mang theo chìa khóa, anh đi lên thuyền trên bờ sông mở cửa.
Mọi thứ trong thuyền vẫn là dáng vẻ như lúc Ninh Hương rời đi, không có ai động tới, chỉ có điều bụi bặm rơi xuống khắp mọi nơi, còn có hơi ẩm và mùi mốc khắp phòng. Lâm Kiến Đông đưa tay ra mở cửa sổ, để gió trên mặt sông thổi vào phòng.
Ninh Hương vào gian phòng phía sau, cô không để ý hơi ẩm và mùi mốc trong phòng, ánh mắt mỉm cười nhìn qua những món đồ trang trí quen thuộc trong nhà, sau khi xem xong bèn quay đầu lại, nhìn thấy trên lỗ khoan trước cửa phòng có một thẻ hương, trên mặt thêu hai cành hoa quế màu vàng óng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Kiến Đông nhìn theo ánh mắt của cô cũng thấy được cái thẻ hương kia đang nhẹ nhàng lay động trong gió sông.
Nhìn cái thẻ hương trước cửa phòng, Ninh Hương lại nhớ tới buổi tối ngày hôm ấy khi cô vừa mới vào nơi này ở. Chính cô đã tìm mẩu vụn làm ra cái thẻ hương đó, bên trong nhét đầy hoa quế, để nó chứng kiến cô bắt đầu cuộc sống mới.
Ninh Hương vẫn còn nhớ, lúc đó khi cô treo thẻ hương lên đã tự nhủ —— Cô gái, bây giờ mày mới mười chín tuổi, cuộc đời này còn rất dài, sau này phải học được cách yêu thương bản thân và trải qua cuộc sống làm những điều mình thích.
Hiện tại đã qua quá nửa đời người, lúc này Ninh Hương nhìn cái thẻ hương tự nói với mình —— Cô gái, mày đã làm được rồi.
Tất cả mọi thứ ở hiện tại, bao gồm cả những người bên cạnh, cô đều vô cùng yêu quý họ.
Tự nhủ với bản thân xong, Ninh Hương quay đầu lại, nở một nụ cười tươi sáng rạng rỡ với Lâm Kiến Đông.
Sau đó hai người ăn ý xoay người, đứng bên cửa sổ trong nhà thuyền mỉm cười ngắm phong cảnh trên mặt sông. Một đàn vịt bơi qua chiếc thuyền nhỏ, để lại một đường sóng nước rì rào phía sau. Trong làn sóng d.a.o động, chiếu rọi lên khuôn mặt tươi cười của hai người, cùng với vô số ấm áp trong nháy mắt.
Lâm Kiến Đông đưa tay ra, Ninh Hương cười đặt tay mình vào trong lòng bàn tay anh.
HOÀN