Trạm trưởng Trần nở nụ cười, “Không hổ là người mà tôi vẫn luôn dốc sức bồi dưỡng, có lương tâm.”
Ninh Hương cũng cười, “Trạm trưởng cũng là một người trạm trưởng tốt mà.”
Tất cả lòng tốt giữa người với người, không phải đều là có qua có lại ư?
Tán gẫu với trạm trưởng Trần xong, đã đến lúc phải rời đi, lần này Ninh Hương lại lấy nhiều nguyên vật liệu hơn. Nhưng lúc này đây, cô đã trả đủ chi phí toàn bộ nguyên vật liệu. Đợi đến khi cầm về trường, thêu ra thành phẩm, cô sẽ xem xét, lấy hai món mang về.
Giá của tranh thêu cầm về sẽ do trạm trưởng Trần trả, cô sẽ không so đo quá mức.
***
Lấy đồ xong, bước ra khỏi trạm đặt thêu, lòng Ninh Hương càng thoải mái. Cô cảm giác cuộc đời của mình như lại mở ra một áng văn mới. Từ nay về sau, cô sẽ cất bước trên hành trình mới, đi đến nơi còn cao xa hơn nhiều.
Bên ngoài, trời đã tối. Ninh Hương nương bóng đêm chạy về đại đội Điềm Thủy. Cô vẫn né tránh mọi người, lặng lẽ vào trong nhà Vương Lệ Trân. Cô định bụng ở với Vương Lệ Trân một đêm, sáng mai sẽ chạy về trường học.
Cô lại lặng lẽ lẻn vào đại đội Điềm Thủy y như đặc công. Đương nhiên, Vương Lệ Trân cũng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ trước hành động đó. Thấy cô quay về, Vương Lệ Trân kéo cô vào nhà, rồi vội vàng đóng cửa lại, cười không khép miệng nói: “Lại lén la lén lút rồi.”
Ninh Hương cũng cười: “Không lén lút thì sợ một số người nhìn thấy cháu lại đỏ mắt mất bà ạ.”
Đương nhiên Vương Lệ Trân biết cô đang nói tới ai. Lúc này, mọi người trong thôn xóm đã bàn tán từ lâu, nghe nói tranh thêu của Ninh Hương rất nổi tiếng trong mấy thành phố lớn, vô số dân kinh doanh chạy tới trấn trên mua, giá cả cũng cao hơn trước kia nhiều.
Nghe thấy tin đó, đương nhiên, người khó chịu nhất vẫn là người nhà họ Ninh. Chắc chắn trong lòng đang hối hận lắm, hối hận vì lúc trước, khi Ninh Hương và nhà họ Giang ầm ĩ vì vụ ly hôn, bọn họ đã đuổi Ninh Hương ra, đánh mất một gốc cây đại thụ rụng tiền như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-288.html.]
Đương nhiên, vì giờ trên cây rụng tiền này treo đầy vàng mà bọn họ lại chẳng chạm vào được, thế nên trong lòng cũng căm hận lắm. Hận Ninh Hương lòng dạ hung ác, không có lương tâm, bọn họ có thể mắng cô ra rả một ngày, nói cô là kẻ m.á.u lạnh.
Vào lúc vui vẻ thế này, Ninh Hương không nghĩ nói thêm về nhà họ Ninh, vì thế, cô không để Vương Lệ Trân nói tiếp nữa. Cô trực tiếp lấy quần áo mà mua cho bà ấy ở phố buôn bán Tô Thành ra, bảo Vương Lệ Trân mặc thử xem bà ấy có thích không.
Vương Lệ Trân thấy cô hết mua quần áo lại mua đồ ăn, chỉ cảm thấy không hưởng thụ nổi, phê bình cô: “Cháu tốn nhiều tiền mua đồ cho bà thế làm gì? Sau này đừng tiêu tiền lung tung mua đồ cho bà nữa, bà chỉ là một bà già khụ thôi, không cần đâu.”
Ninh Hương trực tiếp trùm quần áo lên người bà ấy, đáp lời: “Bà nghĩ mọi thứ mà cháu và bà có được hôm nay là từ đâu ra? Vì gặp được bà mới có đấy chứ. Nếu không có bà dạy cháu kỹ xảo, cháu vẫn là một thợ thêu nhỏ làm vật dụng hàng ngày thôi.”
Vương Lệ Trân vẫn nói: “Đó là nhờ cháu có nhận thức tốt chứ.”
Ninh Hương cười, không nghe lời bà ấy: “Chính là nhờ bà dạy hay mà!”
Vương Lệ Trân cãi cô một trận, không nói được cô, bà ấy đành phải nói: “Rồi rồi rồi, đều nhờ bà dạy hay.”
Ninh Hương cười thành tiếng, còn nói: “Bà cố chịu thêm hai năm nữa, đợi đến lúc cháu góp đủ tiền, cháu sẽ xem xét mua một căn nhà nhỏ trong thành phố, rồi cháu đón bà đến đó. Sau này, hai chúng ta sẽ sống trong thành phố, không quay về đây nữa.”
Dù sao ở đây, hai bà cháu cũng chẳng bận lòng ai, rời đi cũng chẳng có gì luyến tiếc. Nếu không vì Vương Lệ Trân vẫn còn ở đây, Ninh Hương hoàn toàn không nhân lúc đêm tối, lén lút quay về đây mỗi lần nghỉ phép ấy chứ.
Vương Lệ Trân cũng không biết mình gặp vận to lớn gì mới gặp được một cô gái tốt như Ninh Hương, đến lúc già rồi mà còn có thể được cảm nhận sự quan tâm ấm áp của người khác, c.h.ế.t cũng có thể an tâm nhắm mắt rồi.
Trước kia, bà ấy từng nghĩ mình sẽ một mình c.h.ế.t trong căn nhà cỏ hai gian này của mình, c.h.ế.t rồi cũng chẳng có ai phát hiện. Có lẽ chỉ có Lâm Kiến Đông đi đến thăm bà ấy, mới phát hiện ra bà ấy đã tắt thở, mai táng bà ấy mà thôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nào ngờ, cuối cùng bà ấy lại gặp được Ninh Hương.