Rất ít người trong nước chi nhiều tiền để mua những thứ này, chỉ có các khách sạn lớn khá cao cấp, các cửa hàng và sự kiện khá long trọng hoặc một vài cơ quan ngoại giao mới cần hàng tranh thêu cao cấp này.
Chẳng hạn như khách sạn Tô Hương cũng nằm trong số đó.
Ninh Hương nghe trạm trưởng Trần tỉ mỉ nói đến chuyện người làm kinh doanh đến Mộc Hồ mua hàng thêu, cô không lại cảm thấy như đang nằm mơ, mà thật sự cảm nhận được thành quả sau ba năm ngày ngày đêm đêm vất vả lao động của bản thân.
Cô vẫn luôn hoàn thiện tác phẩm với suy nghĩ rèn tâm tính trong lòng. Cô luôn luôn tin rằng: Tất cả nỗ lực và kết quả sẽ không uổng phí. Tất cả mọi thứ ngày hôm nay, hoặc sớm một ngày hoặc muộn một ngày, chắc chắn đều sẽ đến.
Bởi vì giá cả tranh thêu của Ninh Hương được nâng lên trên thị trưởng, nên lần này, khi phát tiền công cho Ninh Hương, trạm trưởng Trần không trả tiền công của cô giống ngày trước, mà dựa theo giá trị tranh thêu của bản thân cô, phát cho cô một khoản thù lao không kém giá thị trường là mấy.
Lúc cầm tiền, Ninh Hương vẫn không dừng cười, cô vui ơi là vui, nghĩ cuối cùng bây giờ mình cũng không phải lo đến việc ăn uống, cũng chẳng cần sầu lo chuyện tiền nong nữa.
Tự tin hơn chút mà nói thì tính ra, cô cũng có một chút của cải rồi.
Trạm trưởng Trần cũng thấy vui thay cô, cảm thấy nỗ lực miệt mài mấy năm nay của cô không bị uổng phí. Anh ta vẫn luôn nhận thấy tranh thêu của cô đạt chất lượng cao, ngay cả thầy thêu Châu Văn Khiết cũng vô cùng thích, khen ngợi hết lời.
Nếu cô không có tài năng, làm ra tranh thêu chất lượng tốt, sao năm đó thầy thêu Châu Văn Khiết có thể đích thân tìm đến cô, còn dạy kĩ xảo thêu thùa cho cô cơ chứ? Mọi thứ hiện giờ là bằng chứng chắc chắn nhất để chứng minh con mắt của thầy thêu Châu Văn Khiết quả là tinh tường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-287.html.]
Ninh Hương được trạm trưởng Trần khen, không nhịn được mà cười. Cô cảm thấy đời này sống không uổng, thế nhưng, đương nhiên cô vẫn chưa thỏa mãn với hiện trạng. Cô còn phải tiếp tục phấn đấu, tiếp tục tạo nên càng nhiều tác phẩm xuất sắc.
Trạm trưởng Trần cũng thích tính nết không kiêu ngạo không vội vàng, không dễ bay theo chiều gió này của cô. Bất kể trong tình huống nào, cô cũng có thể nhận rõ bản thân, đều có thể bình tĩnh lại. Bởi vì thứ mà cô vẫn luôn theo đuổi là tài nghệ và nghệ thuật, chứ không phải sự nổi tiếng nhất thời.
Ninh Hương ngồi trong phòng làm việc, nói chuyện với trạm trưởng Trần rất lâu, nói đến nỗi khô miệng, uống cạn vài chén trà lạnh. Nói xong lời cuối cùng, trạm trưởng Trần cũng nhắc đến việc phát triển và hợp tác trong tương lai.
Từ trước đến nay, anh ta không phải người thích cưỡng ép ai. Lúc trước, vì thị trường chưa được nới lỏng, bất kể Ninh Hương thêu cho trạm đặt thêu nào cũng không có gì khác biệt. Trạm trưởng Trần giữ cô lại trạm đặt thêu Mộc Hồ để tăng thể diện cho thợ thêu Mộc hồ mà thôi.
Bây giờ, hoàn cảnh thị trường bắt đầu thay đổi, nếu anh ta vẫn trói buộc Ninh Hương ở trạm đặt thêu Mộc Hồ, bảo cô nhận nguyên liệu làm tranh thêu, mình lại phát tiền cho cô, chính anh ta cũng cảm thấy băn khoăn về điều này, cũng sợ Ninh Hương sẽ có ý kiến.
Vậy nên anh ta nói với Ninh Hương: “Bây giờ cô đang rất nổi tiếng như thế, nếu cô trực tiếp hợp tác với các nhà buôn hàng thêu thì chắc chắn sẽ kiếm được nhiều hơn so với làm việc cho trạm đặt thêu chúng tôi, vậy nên tôi không thể trói buộc cô. Sau này chính cô làm ra tác phẩm tốt, nếu có cách, cô muốn bán cứ bán, đừng băn khoăn đến bên tôi. Nếu nguyên vật liệu không dễ mua thì cô cứ đến thẳng trạm đặt thêu chúng tôi mà lấy, cùng lắm thì tôi thu ít phí nguyên liệu. Nếu cô còn nhớ đến trạm đặt thêu Mộc Hồ chúng tôi, thì lúc nào rảnh rỗi làm hai món cho chúng tôi, dẫn dắt tiếng tăm của Mộc Hồ chúng tôi là trạm trưởng tôi vui lắm rồi.”
Ninh Hương không ngờ trạm trưởng Trần sẽ chủ động nói những lời này với cô. Trước đó, đúng là cô có nghĩ đến chuyện này, nhưng vì trước giờ trạm trưởng Trần đối xử với cô rất tốt, nên cô đã bỏ suy nghĩ đó đi.
Giờ đây, bản thân trạm trưởng Trần lại nói thẳng ra như thế. Sau khi nghe xong những lời này, trong lòng Ninh Hương phần nhiều là cảm động và ấm áp. Trạm trưởng Trần đã lo nghĩ cho cô đến thế, đương nhiên cô cũng không thể làm người vắt chanh bỏ vỏ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô là thợ thêu do trạm đặt thêu Mộc Hồ bồi dưỡng, sẽ không làm ra chuyện vừa có tên tuổi đã bay đi biến. Lúc trước không làm, bây giờ cũng không làm, vậy nên cô gật đầu với trạm trưởng Trần: “Trạm trưởng, anh cứ yên tâm đi.”