Nhưng anh ta cũng không nói gì, chỉ cười một chút rồi nói: “Hôm nay còn có thời gian rảnh mà, hay là dẫn cô đi tham quan khách sạn chúng tôi nhé. Chúng tôi đây chính là khách sạn lớn nhất Tô Thành, từng có không ít tai to mặt lớn từng ở lại đấy.”
Ninh Hương biết khách sạn nhà bọn họ siêu lớn siêu đỉnh, nếu không sao có thể chi một nghìn đồng mua tranh thêu của cô làm bộ quà tặng cơ chứ. Đây là khách sạn dùng để tiếp đãi một vài khách mời đặc biệt đến từ nước ngoài, không phải khách sạn được mở ra để người dân bình thường dừng chân ăn bữa cơm.
Quà tặng của bộ phận quà tặng cũng bắt buộc phải là quà vô cùng cao cấp, đáng giá mới được.
Ninh Hương rất sẵn lòng biết thêm nhiều kiến thức, đương nhiên không từ chối, cô vội vàng gật đầu đồng ý. Sau đó, cô bèn đi theo Hàn Học Minh đi dạo trong khách sạn, phương tiện bên trong toàn là thiết bị những nơi khác không thể so được, điều kiện ở trọ cũng rất tốt.
Ngoại trừ phòng nghỉ kiểu dáng khác nhau cộng với phòng họp và đủ các loại thiết bị đủ bộ, rõ ràng không phải nơi cho người bình thường ở.
Mặt cỏ nhung rộng lớn, núi giả, hồ nước, tường quét vôi trắng, ngói đen... Đâu đâu cũng ẩn chứa phong cách cổ xưa.
Vào lúc sắp đến giữa trưa, Hàn Học Minh nhiệt tình hiếu khách còn giữ Ninh Hương ở lại ăn một bữa cơm trưa. Ninh Hương không từ chối, bèn ở lại ăn cơm trong khách sạn rộng lớn này. Các món ăn hầu hết đều là món ăn của Liên Xô, nấu ngon ra phết, rất hợp khẩu vị của cô.
Cơm nước xong, tới khi nói cảm ơn Hàn Học Minh, rời khỏi khách sạn, Hàn Học Minh còn cười nói với Ninh Hương một câu: “Hợp tác vui vẻ, sau này nếu bộ phận quà tặng chúng tôi còn có nhu cầu, tôi lại đi tìm cô nhé.”
Ninh Hương gật gật đầu với anh ta, “Được thôi.”
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-286.html.]
Ngồi xe đi từ khách sạn Tô Hương về trường học, Ninh Hương nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ xe. Từng cơn gió thổi qua cửa sổ xe, tuy không phải gió mát, nhưng tâm trạng của cô cũng vui sướng tột cùng. Nắm tay cô vẫn luôn ấn trên ba lô, cẩn thận cảm nhận tiếng tim đập “thình thịch thình thịch”.
Ban đầu, cô định về thẳng trường, nhưng khi đi qua phố kinh doanh, cô lại tạm thời quyết định: Xuống xe ở hai trạm phía trước, đi phố kinh doanh dạo một vòng, mua cho mình hai cái váy đầm đang là mốt, lưu hành một thời, đồng thời mua hai bộ quần áo phù hợp với Vương Lệ Trân,
Mua quần áo xong, lại thưởng một hộp kem cho mình, ăn kem về trường, rồi sau đó tìm một nơi mát mẻ để đọc sách một khoảng thời gian, một ngày vui vẻ cũng sắp kết thúc rồi.
Buổi tối, Ninh Hương nằm trên giường ngủ mà lòng vẫn nhảy nhót tung tăng. Cô và bạn cùng phòng không thân, đương nhiên cũng không chia sẻ niềm vui buôn bán lãi một nghìn đồng với các cô được. Sau một đêm mộng đẹp, cô ngồi dậy viết thư, nói đến việc này với Vương Lệ Trân trong thư.
Sau khi gửi thư ra ngoài, Ninh Hương lại ngây người trong trường học hơn một tháng, thêu xong toàn bộ những bức tranh còn tồn đọng trong tay. Sau đó, cô cầm những bức tranh thêu đó, một mình quay về Mộc Hồ, đi thẳng đến trạm đặt thêu công xã.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phen này, trạm trưởng Trần lại nhìn thấy cô đến giao tranh thêu, đối xử với cô càng hết sức nhiệt tình, cứ như thể cô là người có quyền lực nào vậy, hết dẫn cô vào phòng làm việc lại bưng trà rồi thì rót nước, thao thao bất tuyệt kể chuyện xảy ra trong nửa năm nay.
Quả nhiên, y như lời Hàn Học Minh đã nói. Sau khi thị trường được nới lỏng, không ít người làm kinh doanh đồ thêu đều đến Mộc Hồ mua tác phẩm của cô. Thì ra, các tác phẩm mà cô đã làm trong hai năm trước bán đến Thượng Hải, Bình Thành và Hồng Kông, đều có tiếng vang không nhỏ.
Đặc biệt là tại Hồng Kông, không ít người nơi đây đều mua tác phẩm của cô về sưu tầm. Với sự nổi tiếng này, chỉ cần người làm kinh doanh đồ thêu muốn tăng giá, thì giá hàng sẽ được đẩy lên cao trong từng giây từng phút. Giá bán được càng cao, lợi nhuận người làm buôn bán thu được càng nhiều.
Mà loại tác phẩm nghệ thuật như hàng thêu hàng dệt này là thứ không thể ăn, không thể uống cũng không thể mặc, giá trị lớn nhất chỉ để ngắm nghía và sưu tầm. Những người tiêu tiền mua những món hàng này đều chỉ vì thích, vì trong tay có tiền nên rảnh rỗi mới có thể thưởng thức mặt hàng nghệ thuật.
Vì vậy, vào thời đại này, người có thể chi nhiều tiền mua tranh thêu không nhiều lắm, dù sao hầu hết mọi người còn đang phải bôn ba vì kế sinh nhai, nhu cầu vật chất vẫn chưa được thỏa mãn, vì vậy tạm thời chưa chú ý tới nhu cầu tinh thần.