Hai người bèn sóng vai bước ra sân trường, đi ra ngoài tìm một nhà hàng thoạt trông không tệ lắm, cách khá gần trường học.
Ninh Hương là không muốn tiêu nhiều tiền của Lâm Kiến Đông. Cô và Lâm Kiến Đông đều có xuất thân là người nghèo, là người biết rõ nhất chuyện cả hai kiếm tiền không dễ. Thế nhưng Lâm Kiến Đông lại giống như cô lúc trước. Sau khi vào nhà hàng, anh chi tiêu rất phung phí, mời cô ăn những món ngon nhất.
Đoán rằng có thể Lâm Kiến Đông thật sự lãi được một khoản tiền nhỏ, Ninh Hương cũng không khách sáo với anh nữa, coi như chia sẻ niềm vui khi kiếm được tiền với anh thôi. Đồng thời cô cũng vô cùng hiếu kì, vì thế, trong lúc chờ đồ ăn lên bàn, bèn hỏi một câu: “Sao anh có thể nghĩ đến chuyện bày hàng bán thế?”
Ninh Hương chưa từng nói đến chuyện này với Lâm Kiến Đông. Dù sao cô cũng không thể việc nào cũng nhúng tay vào cuộc đời của người khác được. Giờ đây, Lâm Kiến Đông vừa phải đến trường học tập, vừa là lớp trưởng trong lớp bọn họ. Bình thường anh đã bộn bề nhiều việc, nếu cô đột nhiên đề nghị anh đi ra ngoài làm chuyện mà rất nhiều người thời này đều coi thường thì quá lạ lùng. Suy cho cùng, mới là sinh viên thôi, lấy học tập làm chủ chưa bao giờ sai cả.
Nhưng bản thân Lâm Kiến Đông lại đi làm chuyện này. Vậy nên ngày đó, khi nhìn thấy anh bày hàng trên đường, Ninh Hương mới hơi sửng sốt.
Nghe Ninh Hương hỏi như vậy, Lâm Kiến Đông nhìn cô, mở miệng nói: “Sau khi khai giảng, anh và bạn cùng phòng đi ra ngoài dạo vài lần. Thế là anh thấy đã có người bày hàng bán đồ rồi. Anh chú ý quan sát một chút, tiền bọn họ kiếm được cũng nhiều phết. Trước kia, mọi người chỉ có thể đi cung tiêu xã hoặc cửa hàng quốc doanh mùa đồ, giờ đã có hàng quán, hàng ở đây còn rẻ hơn ở cửa hàng. Vậy nên tất cả mọi người đều thích mua ở quầy hàng. Tuy rằng đều là hàng nhỏ vụn vặt, nhưng là tích tiểu thành đại, nguồn thu nhập rất khả quan. Anh vẫn giữ tiền thù lao anh trả, vừa hay lấy ra làm tiền vốn luôn.”
Đương nhiên Ninh Hương biết trong nhóm người đầu tiên dám ra bày hàng trong một năm đầu tiên này, hầu hết đều nhanh chóng trở nên giàu có. Đợi đến khi khái niệm “hộ vạn tệ” này xuất hiện, mọi người đỏ mắt nhìn phong trào biến thành trào lưu, quán nhỏ buôn bán bắt đầu nhiều dần, người người đều đến xâu xé một góc thị trường, muốn giàu lên nhờ bày hàng cũng không còn dễ dàng như trước nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-284.html.]
Ninh Hương nhìn anh, cười một tiếng, “Không ngờ anh cũng nhanh nhạy thế cơ đấy.”
Lâm Kiến Đông cũng cười cười, “Không có cách nào, nhà nghèo mà, dù thế nào cũng phải nghĩ cách giảm bớt gánh nặng trong nhà chứ. Nhà có mười miếng cái miệng ăn, cả nhà dựa vào việc kiếm công điểm sống qua ngày, cuộc sống vốn đã khó khăn rồi còn phải gửi tiền sinh hoạt hàng tháng cho anh nữa. Giờ đã có cách có thể kiếm một khoản tiền, mặt mũi sĩ diện nỗi gì, cũng không trông nom hết được, mặc kệ cái nhìn của người khác thôi.”
Ninh Hương gật đầu, ủng hộ anh, “Em cảm thấy rất tốt đó.”
Thấy Nin Hương ủng hộ mình như thế, không nói anh làm việc không đàng hoàng, học theo đám du côn ra ngoài bày quán, Lâm Kiến Đông thả lỏng, lại nói tiếp: “Ban đầu anh cũng định nghỉ hè ở lại trong trường, thế là ngày ngày đi ra ngoài bày hàng, có thể kiếm không ít tiền. Nhưng anh vừa nghĩ kĩ lại, anh phải quay về dẫn anh cả, anh hai và em tư nhà anh lên kiếm lãi ít tiền, bọn họ ở quê nên chắc chắn không biết mấy chuyện này. Nếu không thi đỗ đại học, vào thành phố, chưa chắc anh đã thấy cơ hội này. Ngày ngày đều vùi đầu xuống đất làm việc kiếm công điểm, thật sự quá ít ỏi.”
Nếu người lao động khỏe mạnh, không nghỉ, siêng năm làm trong vòng một tháng thì công điểm kiếm được đổi thành tiền cũng chỉ xấp xỉ năm đồng tiền mà thôi.
Ninh Hương vẫn nhìn Lâm Kiến Đông, gật đầu, “Được đấy, quay về làm chăm chỉ nhé.”
Nếu đúng như lời anh nói, chỉ cần mấy người anh em của Lâm Kiến Đông là người đáng tin cậy thì chắc chắn nhà họ Lâm bọn họ sẽ trở thành hộ thoát nghèo đầu tiên trong thôn. Vì ngay lúc này, thứ mà tất cả người làm ăn buôn bán không thiếu nhất chính là thị trường, bởi vì họ không có người cạnh tranh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ cần có năng lực có thể tìm được nhà máy nhập hàng thì họ không cần sợ không bán được hàng, gần như có bao nhiêu là có thể bán bấy nhiêu. Nếu bọn họ lại có tư duy nhạy bén, làm việc khéo, thì cũng không phải không có khả năng nhà bọn họ sẽ trở thành “hộ vạn nguyên” đầu tiên trong đại đội Điềm Thủy.