Rời khỏi phòng làm việc, đi đến nơi không có ai, cuối cùng Ninh Hương không nhịn nữa, cô siết chặt tay, nhắm mắt lại rồi để nỗi niềm kích động tuôn trào một lát. Cô kích động lấy tay đặt lên vị trí trái tim, cố gắng mím môi, để trái tim đập chậm lại.
Trở lại phòng học, ngồi xuống, lại mở sách vở ôn tập, tâm trạng hoàn toàn khác với trước khi đi đến văn phòng. Dù trên trán ra mồ hôi vì nóng, cô cũng không hề cảm thấy buồn phiền, chỉ cảm thấy làm gì cũng vui.
Trương Phương ngồi bên cạnh phẩy quạt vì nóng. Lúc quạt, cô ấy phát hiện Ninh Hương khác thường, bèn thò đầu qua, tò mò hỏi Ninh Hương một câu: “Thầy Vương tìm cậu làm gì mà trông cậu có vẻ vui thế?”
Nghe nói như thế, Ninh Hương ngẩng đầu, nhìn Trương Phương nhỏ giọng hỏi: “Rõ ràng thế cơ à?”
Trương Phương cười một chút, “Miệng cậu sắp toét tới mang tai rồi kia kìa, cậu nói xem rõ hay không rõ nào?”
Ninh Hương không nhịn được, thế là cũng cười một chút, sau đó nhếch miệng nói: “Có người tới tìm tớ để đặt hàng thêu, tớ nhận đơn rồi, bên đó ra giá cao lắm. Đợi làm xong, nhận được tiền, tớ mời các cậu ra ngoài ăn ngon nha.”
Mắt Trương Phương sáng lên, “Thật không đấy?”
Ninh Hương gật đầu, “Thật.”
Trương Phương dùng sức đập cánh tay cô một cái, “Cố lên nhé!”
Ninh Hương lại gật đầu, “Ừ!”
Sau đó, hai người cùng cười rộ lên.
Vân Mộng Hạ Vũ
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-283.html.]
Tuy rằng phải cố lên, nhưng trước khi thi cuối kì xong, Ninh Hương vẫn chưa bắt đầu bắt tay vào làm thêu phẩm này. Cô vẫn dành hết thời gian cho việc ôn tập, sau đó bớt chút thời gian đến chỗ giáo viên hướng dẫn hỏi mẫu đơn xin ở lại trường trong kì nghỉ hè.
Trong học kỳ này, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đều không đến trường học làm phiền cô. Nghỉ hè, cô không định quay về làm người hào hiệp cao thượng nữa, xin ở lại trường thêu thùa tốt hơn nhiều. Làm xong, cô mang thẳng đến chỗ Hàn Học Minh, đỡ phải chạy tới chạy lui. Đợi thu được khoản tiền của khách sạn Tô Hương vào tay, cô sẽ làm nốt việc thêu nhận từ trạm đặt thêu rồi trở về cũng không muộn. Trở về giao thêu phẩm, lại thăm Vương Lệ Trân một lúc. Cô sẽ không ở lại đại đội Điềm Thủy, thăm Vương Lệ Trân xong, cô sẽ quay lại.
Thủ tục xin ở lại trường rất đơn giản, giao đơn xin rồi chờ khoa phê duyệt là được. Sau đó, vài ngày diễn ra kỳ thi cuối kì trôi qua rất nhanh. Thi xong, Ninh Hương và mọi người đều thở phào một hơi, học kì một của năm hai kết thúc rồi.
Chiều ngày thi xong, hầu hết mọi người trong kí túc xá đều thu dọn hành lí, định ngày mai sẽ mua vé ngồi xe về nhà. Sáu người khác trong ký túc xá của Ninh Hương đều không xin ở lại trường, nghỉ hè vẫn về nhà.
Cũng vì việc này, không phải sinh viên nào ở trong ký túc xá cũng đều ở lại trường. Để tiện quản lý và tiết kiệm điện nước, nhà trường bèn tập trung các sinh viên ở lại trường trong mấy căn kí túc xá. Vậy nên, chờ đến khi nhóm Trương Phương rời đi hết, Ninh Hương chuyển ký túc xá.
Thu dọn hành lý xong, người cô nóng đến nỗi người toàn mồ hôi. Ninh Hương đi vào phòng rửa mặt một lúc. Rửa mặt xong, quay về kí túc xá, cô vừa mới ngồi xuống thì Hứa Lệ San và Cố Tư Tư mua kem que về, vào cửa rồi nói với cô: “Ninh Hương, bạn thân từ nhỏ ở dưới tầng, đang gọi cậu đấy.”
Chắc Lâm Kiến Đông tìm cô để hỏi xem cô có trở về đại đội Điềm Thủy hay không đây mà, Ninh Hương đáp một tiếng rồi lập tức đi xuống. Chạy chậm đi đến trước mặt Lâm Kiến Đông, quả nhiên, anh vừa mở miệng, câu đầu tiên đã là: “Ngày mai em có về không?”
Đơn xin ở lại trường đã được phê duyệt, Ninh Hương lắc đầu với anh, “Lần này được nghỉ phép em không về đâu.”
Dứt lời, cô lại nói với Lâm Kiến Đông chuyện mình nhận một đơn hàng riêng. Đương nhiên, Lâm Kiến Đông cũng thấy vui thay cô, bảo cô cứ an tâm ở lại trường học làm thêu phẩm là được, anh về sẽ đi thăm Vương Lệ Trân nhiều lần, dặn cô cứ yên tâm.
Hai người nói chuyện về nhà xong, Ninh Hương thật sự rất yên tâm, sau đó Lâm Kiến Đông lại cười nói: “Đi thôi, gần đây anh kiếm được nhiều tiền lắm, đêm nay mời em đi ra ngoài ăn ngon, coi như là bữa tối chia tay trước ngày nghỉ hè vậy.”
Ninh Hương nhìn anh với ánh mắt tò mò, “Buôn bán lãi bao nhiêu thế?”
Lâm Kiến Đông không nói cụ thể đã kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ nói: “Tóm lại là lãi nhiều ra phết.”
Ninh Hương nhịn không được mà cười một chút, cũng không tiếp tục khách sáo với anh nữa, sảng khoái nói: “Vậy thì đi thôi.”