Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 281

Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:21:09
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gương mặt Hàn Học Minh vẫn mỉm cười như cũ, ông ấy ra hiệu thầy giáo hướng dẫn và Ninh Hương đều ngồi xuống. Chờ hai người đều đã ngồi xuống băng ghế, ông ấy lại nhìn Ninh Hương nói: “Học trò Ninh Hương, bây giờ đồ thêu của cháu thật khó mà mua được, có rất nhiều thương nhân đặc biệt chạy tới Mộc Hồ chỉ để mua đồ thêu của cháu đó, cướp không cướp được nên lúc trước chúng tôi cũng không thể mua được. Nghe nói cháu học đại học ở nơi này, chúng tôi không còn cách gì khác hơn đành phải tìm đã tới đây.”

Khách sạn lớn của bọn họ ở bản địa xử lý rất dễ dàng, bọn họ và trường học lên tiếng chào hỏi và sắp xếp một lúc là có thể tìm được người, còn những thương nhân kinh doanh đồ thêu tới từ các thành phố lớn kia, căn bản là không có cách nào tùy tiện đến trường học để tìm người gặp mặt, chỉ có thể đi đến Mộc Hồ.

Khuôn mặt Ninh Hương tràn đầy bất ngờ, cô kiên trì làm công việc thêu thùa hơn ba năm, làm tác phẩm nghệ thuật xa hoa hai năm, trước đó cô quả thực có biết tác phẩm của mình tạo ra danh tiếng ở Tô Thành, để người ta biết ở Mộc Hồ có thợ thêu Ninh Hương.

Thế nhưng sau khi đi học, mỗi ngày cô đều ở trong trường học, sẽ không để ý tới phương diện này. Ninh Hương ngoại trừ tiếp xúc với Chu Văn Khiết và Lý Tố Phân ra, cô cũng không tiếp xúc qua lại với những người có liên quan tới thêu thùa khác. Mà Chu Văn Khiết và Lý Tố Phân đều không quan tâm tới chuyện buôn bán, bọn họ chỉ để ý việc truyền dạy tay nghề và làm ra những tác phẩm tốt.

Ninh Hương thật sự không biết, hiện tại những tác phẩm của cô vừa tung ra bên ngoài đã hết hàng bán. Còn có thương nhân từ nơi khác tự tìm tới Mộc Hồ để mua tác phẩm của cô, thậm chí ngay cả khách sạn Tô Hương lúc trước cũng không mua được.

Hàn Học Minh nhìn cô ngây người không nói lời nào, ông ấy chỉ cười còn nói: “Thi xong thi cuối kỳ thì sẽ nghỉ hè, hiện tại tôi tìm cháu làm đồ thêu, sẽ không làm lỡ việc học tập của cháu chứ? Hoặc là, nghỉ hè cháu có bận chuyện gì khác không?”

Ninh Hương hoàn hồn, cô vội vàng xua tay với ông ấy: “Nếu không có chuyện gì khác, bình thường ngoại trừ học tập thì cháu cũng chỉ làm thêu thùa, nghỉ hè đúng là dùng để làm công việc. Có điều bên chú muốn thêu sản phẩm kiểu dáng như thế nào, là cháu tự thêu hay còn có yêu cầu gì khác ạ?”

Hàn Học Minh cười một tiếng, ông ấy duỗi tay cầm cái túi trên bàn làm việc của thầy giáo hướng dẫn lại đây, lại đưa tới tay Ninh Hương, ra hiệu cô tự xem trước một chút, sau đó nhìn đồ vật nói tỉ mỉ.

Ninh Hương cúi đầu nhìn đồ trong túi, cô phát hiện vật liệu đã được chuẩn bị tốt. Không chỉ có vải thêu, chỉ hoa, mà bản thảo không lớn lắm cũng được chế tác rất tốt, đường kính khoảng tầm hai mươi centimet, bên trong còn có cả hoa văn hình tròn, và hình vẽ là gấu mèo, gấu trúc và hoa đào.

Trong lúc Ninh Hương đang xem xét, Hàn Học Minh nói với cô: “Bức tranh này cần phải thêu hai mặt, chúng tôi đều đã nhìn qua tác phẩm của cháu và rất tin tưởng tay nghề của cháu. Nếu hài lòng, sau này chúng ta có thể sẽ hợp tác lâu dài với nhau, sản phẩm thêu của bộ phận quà tặng chỉ sử dụng của cháu, và do cháu cung cấp. .”

Những khách sạn lớn như này tặng quà gì đó đều là hàng cao cấp. Ninh Hương xem xong vật liệu cũng nghe xong yêu cầu, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Hàn Học Minh, tuy hơi do dự nhưng vẫn hỏi một câu: “Nhân tiện…cháu hỏi một chút giá tiền thì tính sao ạ?”

Hàn Học Minh bật cười, ông ấy cũng không vì Ninh Hương hỏi chuyện tiền bạc mà mất hứng. Trước khi ông ấy đến tìm Ninh Hương, bộ phận quà tặng của khách sạn cũng đã bàn bạc chuyện về này, vì vậy ông ấy giơ một ngón tay lên, thoải mái nói: “Một nghìn.”

Ông ấy thẳng thắn bình thản nói, nhưng Ninh Hương nghe được giá báo, cô mở to mắt trong phút chốc: “Một nghìn?”

Mức giá cả này đúng là đáng kinh ngạc, bây giờ thế nhưng mới là năm 1979 mà. Hơn nữa theo Ninh Hương biết, hiện nay dựa vào tranh thêu trên thị trường mà nói, vẫn chưa có tác phẩm thêu thùa nào bán được giá quá cao như vậy cả, cho nên trong nháy mắt Ninh Hương đã bối rối.

Hàn Học Minh nhìn dáng vẻ này của Ninh Hương vẫn chỉ mỉm cười, trêu đùa cô: “Làm sao vậy? Cháu đây là cảm thấy mình không đáng sao? Sớm biết vậy tôi đã báo giá thấp hơn một chút rồi. Tôi thấy cháu thật sự không biết bây giờ tác phẩm của cháu ở bên ngoài có tiếng tăm lớn như thế nào đâu đúng không, hiện tại bên ngoài muốn mua cũng không mua được đâu! Hơn nữa hình như cháu chưa bao giờ thêu hai mặt phải không, trước đó chúng tôi đã từng hỏi qua thầy thêu Chu Văn Khiết, bà ấy nói cháu làm tranh thêu hai mặt hoàn toàn không thành vấn đề, vì thế nên chúng tôi mới đưa ra mức giá này.”

Những thứ hiếm có thì sẽ đắt, giá cả của các tác phẩm nghệ thuật vĩnh viễn không bao giờ ổn định ở một con số. Chẳng hạn như tác phẩm của người hoạ sĩ trước khi nổi tiếng cho dù có đẹp tới mấy cũng không đáng giá một đồng, đến sau khi nổi tiếng, dùng bút lông tiện tay nhỏ mấy cái chấm cũng đều là tiền.

Nghe xong những câu nói này, Ninh Hương vội vàng thu hồi vẻ mặt vừa nhìn đã biết không có tiền đồ của mình lại, cô bình tĩnh nói: “Đúng vậy, cháu chưa từng làm tác phẩm thêu hai mặt bao giờ, bất kể là ở Tô Thành bên này hay là trạm thêu ở Mộc Hồ, hiện nay cũng vẫn còn chưa có để mua.”

Hàn Học Minh hiểu rõ: “Vì vậy nên chúng tôi muốn mua bức tranh thêu hai mặt đầu tiên của cháu. Cháu có đồng ý hay không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-281.html.]

Chương 282

Ninh Hương không cần suy nghĩ gì cả, “Đương nhiên phải nhận, phải nhận chứ.”

Ai lại ngu ngốc đến nỗi ngại tiền chứ, còn là số tiền lớn như thế! Hơn nữa, vừa rồi cô đã xem qua bản thảo, áng chừng đường kính d.a.o động trong khoảng hai mươi xăng-ti mét. Mặt thêu nhỏ như vậy, với tốc độ thêu của cô, làm tỉ mỉ lắm cũng chỉ mất nửa tháng là thêu xong.

Hơn nửa tháng mà kiếm được những một nghìn đồng tiền là chuyện mà cô chẳng dám nghĩ đến trong ba, năm năm trước đây. Đương nhiên, trong nửa năm gần đây nhất, cô cũng hoàn toàn không dám nghĩ tới chuyện này, chỉ thầm nghĩ nếu mình bán tranh thêu cho nhà buôn hàng thêu thì có lẽ có thể kiếm được nhiều tiền hơn một chút.

Nhưng kiếm nhiều hơn một chút cũng chỉ thật sự có một chút mà thôi, sao dân buôn có thể để người ta kiếm lãi nhiều được? Vậy nên trước giờ cô đều không dám nghĩ: có một ngày, một thêu phẩm do cô làm có thể bán với giá giá một nghìn đồng, có thể lập kỷ lục giá thêu phẩm mới vào thời đại này.

Nào ngờ, cuối cùng cô còn chưa chuẩn bị nói với trạm trưởng Trần chuyện bán riêng, những nhà buôn hàng thêu đó đã đến Mộc Hồ tìm cô trước, càng gia tăng độ nổi tiếng cho cô. Nếu không vì cô ở lại trong kí túc xá đại học, bất tiện, chỉ e những dân buôn này đã tìm đến gặp cô từ lâu rồi.

Hơn nữa với tay nghề thêu hai mặt của cô, làm ra thêu phẩm thêu hai mặt hoàn toàn không là vấn đề. Từ năm đó, khi gặp được Vương Lệ Trân, Vương Lệ Trân đã dạy kĩ xảo thêu hai mặt cho cô. Lúc ấy, cũng vì kĩ thuật thêu này, cô nhận Châu Văn Khiết làm thầy.

Cứ thế, hai ba năm trôi qua, tuy cô chưa thêu tranh thêu hai mặt cho trạm đặt thêu, nhưng ngón nghề thêu hai mặt của cô vẫn chưa từng bị mai một hoặc thụt lùi, muốn thêu tranh tinh tế và cao cấp hoàn toàn không có vấn đề gì.

Nhưng nói ra thì cô vẫn cảm thấy hơi không chân thực, trái tim đập thình thịch thình thịch rất nhanh. Dường như có một cái bánh thịt siêu to khổng lồ từ trên trời rơi xuống, cô lại không để ý, đi tới đi lui một chút, thế là bị cái bánh đập vào người, hôn mê.

Khi Ninh Hương và Hàn Học Minh tán gẫu về quá trình thêu, giáo viên hướng dẫn – thầy giáo Vương vẫn luôn không lên tiếng nói chuyện. Thấy bọn họ tán gẫu xong rồi, lúc này ông ấy mới nói xen vào một câu: “Hai khóa sinh viên này của trường chúng tôi thật đúng là ngọa hổ tàng long mà.”

Hàn Học Minh cười nói phụ họa lời của ông ấy, “Đương nhiên rồi thầy, đều là người làm trong các ngành nghề, các đơn vị thi đỗ vào trường, ai không có chút tài lẻ chứ? Người có thể thi đỗ đại học đều không đơn giản, làm gì cũng không kém quá được.”

Giáo viên hướng dẫn - thầy giáo Vương và Hàn Học Minh lại hàn huyên hai câu về sinh viên đại học rồi mới kéo đề tài quay về chuyện của Ninh Hương.

Hàn Học Minh lấy từ trên người ra một tấm danh thiếp, bên trên in tên, chức vụ của anh ta và số điện thoại, địa chỉ của khách sạn Tô Hương. Anh ta đưa danh thiếp vào tay Ninh Hương, nói với cô: “Làm xong, cô có thể gọi điện thoại đến phòng làm việc của tôi, tôi có thể đi đến lấy. Nếu cô muốn đến khách sạn chúng tôi tham quan dạo chơi một chuyến, cũng có thể mang đến cho tôi nhé.”

Ninh Hương cười gật gật đầu, “Ừ.”

Dù việc này đã được quyết định như vậy, nhưng Ninh Hương vẫn nhận lấy danh thiếp của Hàn Học Minh và nguyên vật liệu anh ta mang tới.

Hàn Học Minh cũng không hiểu biết quá sâu về mặt thêu thùa, thứ mà anh ta mua chinh là tay nghề của Ninh Hương. Vậy nên sau khi đưa bản thảo, đưa ra yêu cầu thêu hai mặt, anh ta cũng không còn yêu cầu gì nữa, tất cả đều để bản thân Ninh Hương phát huy.

Ninh Hương tiến lên phía trước, lại khách sáo hàn huyên vài câu với Hàn Học Minh. Lúc đi ra khỏi phòng làm việc, tim của cô vẫn đập thình thịch thình thịch với tốc độ rất nhanh. Bước chân cũng lâng lâng, cảm giác như đang đi trên mây vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước kia, Châu Văn Khiết và trạm trưởng Trần nói với cô rằng cô đã nổi tiếng ở Tô Thành, bản thân cô không có cảm giác đặc biệt gì với việc này, bởi vì khi đó, nổi tiếng cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô như thế này.

Mà vào giờ này khắc này, cuối cùng cô cũng cảm nhận được thế nào là nổi tiếng. Hơn nữa, hiện giờ, độ nổi tiếng của cô không chỉ có tại Tô Thành, mà còn lan đến Thượng Hải, Bình Thành và Hồng Kông. Những dân buôn này đều đến từ các thành phố lớn, tranh nhau mua thêu phẩm của cô.

Loading...