Cố Tư Tư nhìn tóc của Trương Phương và Triệu cúc xong, cô ấy đưa tay ra vuốt b.í.m tóc của mình, có chút hâm mộ nói: “Lúc đầu tôi cũng muốn uốn tóc như này, tiếc là mẹ tôi lại không đồng ý, nói như vậy nổi trội quá.”
Năm nay là thời điểm tư tưởng cũ và tư tưởng mới va chạm, tuy nói năm ngoái trong Hội nghị đã đưa ra rất nhiều chính sách, nhưng thật ra vẫn còn rất nhiều người có thái độ không thoải mái, tạm thời họ không thể lập tức thoát ra từ trong thời đại trước.
Phải tới khi hoàn cảnh xã hội hoàn toàn thay đổi, gió êm biển lặng, những người đó mới có thể thay đổi theo. Bọn họ không thể làm người mở đường cho xu hướng, càng không dẫn dắt được trào lưu, ngược lại lúc trào lưu bắt đầu nổi lên thì cực kỳ chán ghét.
Như Ninh Hương biết được, một năm qua có mấy người bắt đầu trải thảm trên nền đất bày chuyện làm ăn, dựng quầy bán đồ hàng, mà chuyện này ở trong mắt rất nhiều người đều là những kẻ không làm việc đàng hoàng, chỉ những kẻ du côn mới có thể làm ra những việc không đứng đắn, rất nhiều người đều xem thường bọn họ.
Song khi một số người này kiếm được tiền lời, làm cho khái niệm “gia đình mười vạn” bắt đầu xuất hiện, những người ban đầu xem thường cho rằng chỉ có những loại người du côn mới có thể làm ra chuyện như vậy lại lập tức hâm mộ đến mù quáng, bắt đầu theo chân vào hàng ngũ những người bày quán kiếm tiền trên vỉa hè, tạo nên những năm tám mươi vô cùng đặc sắc.
Nói chung chuyện gì cũng đều có một quá trình, mười năm, hai mươi năm, mỗi một năm đều sẽ khác đi.
Mà Ninh Hương cũng không đi nắm bắt cơ hội mà cô vốn đã biết từ trước, thời gian và sức lực của cô đều có hạn, không làm được nhiều chuyện như vậy, tốt nhất vẫn nên dùng thời gian vào việc nên dùng nhất. Hai chuyện quan trọng là học tập và thêu thùa đã khiến cô bận rộn lắm rồi.
Từ sau khi lên đại học, cô đi theo hai người thầy thêu Chu Văn Khiết và Lý Tố Phân học kỹ xảo thêu thùa hơn một năm. Qua nửa học kỳ này, tranh thêu chân dung mà cô không chắc chắn nhất cuối cùng cũng đã được hai thầy thêu chấp nhận.
Về việc thêu tranh từ tác phẩm nguyên mẫu, Ninh Hương cũng không hề tạm ngừng việc sáng tạo. Mỗi lần xuất hiện linh cảm từ trong sách vở hoặc trong cuộc sống hàng ngày, cô đều sẽ phác thảo mấy nét bút lên trên cuốn vở, sau đó thu thập tài liệu thật mang đi tìm Lâm Kiến Đông.
Lâm Kiến Đông giúp cô vẽ ra tranh phác thảo, sau đó cô cầm tranh phác thảo làm ra bản thảo, rồi lại tiếp tục thêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-278.html.]
Đương nhiên hiện tại những sản phẩm thêu thùa Ninh Hương làm, cô vẫn sẽ giao cho trạm thêu như cũ. Ninh Hương cũng đã từng suy nghĩ qua về việc bản thân tự mua vật liệu về làm, sau đó trực tiếp mang sản phẩm của mình bán cho các thương nhân buôn đồ thêu, như vậy khoản thu nhập sẽ cao hơn một chút.
Hiện nay, các chính sách trong xã hội đã được nới lỏng, chắc chắn không thiếu những người kinh doanh ngành thêu thùa. Những người này đến từ các thành phố lớn như Thân Hải, Bình Thành, Cảng Thành, họ tới Tô Thành mua sản phẩm thêu sau đó lại trở về nâng cao giá thành rồi bán đi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng Trạm trưởng Trần đối xử với cô rất tốt, vì thế nên ý tưởng này vừa mới nảy sinh được một lát đã bị Ninh Hương nhanh chóng gạt đi. Thầy thêu Chu Văn Khiết đã từng nói với cô, không nên vội vàng mong chờ công danh lợi lộc quá mức, làm sản phẩm thêu của mình đạt đến trình độ cao nhất mới là vấn đề quan trọng nhất.
Làm nghề thêu này, quan trọng nhất chính là tác phẩm. Nếu không có thật nhiều tác phẩm xuất sắc kéo dài lai lịch và danh tiếng của mình, thì dù có luồn cúi ở những phương diện khác nhiều đến mấy cũng vô ích, đó gọi là lẫn lộn đầu đuôi.
Vì thế trong nửa đầu năm nay khi gió xuân làm tan băng trên mặt đất, Ninh Hương vẫn kiên định dốc sức mài dũa những tác phẩm của mình như cũ. Cô muốn đi trên con đường này cả đời, vì thế trái lại cũng không cần phải vội vàng mấy tháng này.
Vì Ninh Hương đã từng trải qua sự phát triển, cải cách và biến đổi của thời đại, nên trước khi xã hội bắt đầu xuất hiện những thay đổi lớn, cô vẫn như cũ thong dong bình tĩnh không chút hoang mang. Nhưng người khác thì không giống vậy, đặc biệt là những người trẻ tuổi, họ giống như chim được thả ra từ trong lao tù, nghĩ đủ mọi cách để cuộc sống trở nên muôn màu muôn vẻ.
Mắt thấy thời tiết đã bắt đầu ấm dần lên, bên ngoài chợ cũng trở nên náo nhiệt hơn. Cuộc sống tràn ngập sức sống và màu sắc rực rỡ sặc sỡ này hơn mười năm trước chưa từng xuất hiện. Những năm tháng màu xám đó, cuối cùng cũng được các sắc màu khác bao trùm lên.
Cố Tư Tư ở trong túc xá đề nghị: “Chủ nhật chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo phố không? Nghe nói bây giờ bên ngoài vô cùng sôi nổi, trên đường hàng quán nhỏ gì cũng có, đúng lúc vừa đi dạo vừa chơi, tôi đã muốn đi dạo một vòng từ lâu rồi.”
Nghe cô ấy nói như thế, Trương Phương là người đầu tiên ngó đầu ra hưởng ứng: “Hay đó hay đó, chúng ta đi dạo ở đâu đây?”
Cố Tư Tư còn chưa lên tiếng, Hồ Nguyệt đã nói: “Đi phố Quan Tiền, đi phố Quan Tiền đi.”