Đến đêm khuya, nghe thấy xa xa lục tục có tiếng pháo vang, Lâm Kiến Đông và Ninh Hương lại đỡ Vương Lệ Trân ra khỏi phòng. Ba người lên trên bờ tìm nơi có khoảng trống, chuẩn bị pháo hoa và diêm đốt, tạo lên một tràng pháo vang.
Vương Lệ Trân ngẩng đầu nhìn pháo hoa, trên gương mặt bà ấy tràn đầy nếp nhăn được chiếu sáng bởi pháo hoa đang nổ.
Lúc pháo hoa nổ tung, Lâm Kiến Đông quay đầu nhìn Ninh Hương, lên tiếng nói với cô một câu: “Càng ngày càng sẽ càng tốt .”
Nghe anh nói như thế, Ninh Hương quay đầu nhìn về phía anh, cô nhìn anh nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, nhất định sẽ vậy.”
***
Đốt pháo hoa xong thì coi như đã qua giao thừa.
Lâm Kiến Đông đạp xe đèo Vương Lệ Trân, ở trong bóng đêm vẫy tay với Ninh Hương rồi rời đi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Hương nhìn bọn họ biến mất trong bóng đêm, cô quay về đi vào nhà thuyền, khóa kỹ cửa, lại lấy nước nóng trên bếp pha với nước lạnh tắm rửa, sau đó thay quần áo lên giường chui vào trong chăn sưởi ấm.
Dưới ánh đèn, Ninh Hương ngồi giở sách ra xem, nghe bên ngoài xa xa còn có tiếng pháo, trong lòng cô yên lặng tự nhủ một câu —— A Hương, năm mới vui vẻ
***
Lâm Kiến Đông đèo Vương Lệ Trân trở lại thôn Điềm Thuỷ, anh đưa Vương Lệ Trân về nhà an toàn, sau đó mới đạp xe quay về nhà. Vương Lệ Trân bận rộn cả đêm nay nhưng cũng không thấy mệt mỏi, bà ấy thắp ngọn đèn lên chậm rãi tắm rửa.
Lâm Kiến Đông đạp xe về đến nhà, trong nhà những người khác đều đã tắm rửa sạch sẽ và đi ngủ hết. Chỉ có mẹ anh Trần Xuân Hoa giấc ngủ ngắn, nghe thấy tiếng động anh quay về rót nước tắm rửa, bèn lặng bò dậy từ trên giường, mặc quần áo rồi ra ngoài nhà nhìn anh.
Cậu em thứ tư Lâm Kiến Bình đang nằm trên giường ngủ say như heo, Trần Xuân Hoa hạ thấp giọng xuống hỏi: “A Hương vẫn tốt chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-277.html.]
Lâm Kiến Đông ngồi trên giường, nhìn bà ấy gật đầu: “Tốt lắm ạ.”
Trần Xuân Hoa thở dài: “Nếu như con và Vương Lệ Trân không đến, một mình con bé lẻ loi ăn tết ở trong cái thuyền rách đó, nghĩ thôi cũng cảm thấy quá đáng thương. Cho dù mẹ có lòng tốt, cũng không thể nào dẫn con bé đến nhà chúng ta ăn tết, sợ người khác nói ra nói vào.”
Lâm Kiến Đông hít một hơi, anh nhìn về phía Trần Xuân Hoa, nói: “Không thích hợp, mẹ gọi cô ấy cô ấy cũng sẽ không tới, có bà Lệ Trân ăn tết với cô ấy là đủ rồi. Đã muộn thế này rồi, mẹ mau đi ngủ đi, con cũng ngủ ngay đây.”
Thức đêm chờ sang năm, Trần Xuân Hoa quả thật đã rất mệt, bà ấy ngáp một cái nói với Lâm Kiến Đông: “Được, con cũng đi ngủ sớm một chút đi.”
Bà ấy nói xong bèn quay đầu trở về phòng mình, lên giường đẩy cha Lâm sang bên cạnh, đắp kín chăn đi ngủ.
Lâm Kiến Đông chờ Trần Xuân Hoa đi rồi cũng tắt đèn lên giường, anh nằm bên cạnh Lâm Kiến Bình, ở trong màn đêm khẽ chớp mắt. Có lẽ vì chơi đùa quá muộn, đã quá giờ buồn ngủ, bây giờ tinh thần anh thế nhưng lại vô cùng phấn chấn.
Không ngủ được, trong đầu Lâm Kiến Đông không ngừng nghĩ lại những dáng vẻ của Ninh Hương lúc cười lên trong đêm nay. Tối nay cô thật sự rất vui vẻ, sự vui vẻ ấy xuất phát từ tận đáy lòng,cho dù là lúc làm cơm, làm vằn thắn hay b.ắ.n pháo hoa, cô đều rất vui vẻ.
Tự nhiên anh nhớ lại những phút cô khóc trước khi vui vẻ. Tiếp xúc với Ninh Hương suốt một thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Ninh Hương rơi nước mắt theo cách đó.
Cô khóc, nhưng thật ra là khóc vì quá khứ của cô.
Kỳ nghỉ đông không dài, rất nhanh đã đến lúc kết thúc.
Đầu tháng ba có tiếng sấm vang, những nơi bị tuyết đóng băng bắt đầu từ từ tan ra, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông trở lại trường học trong làn gió xuân của thời đại mới. Cây liễu bên bờ mọc ra lá mới màu xanh biếc, chiếc thuyền nhỏ lay động trên mặt sông, như đặt mình trong bức tranh liễu rủ mờ sương.
Bởi vì năm ngoái Hội nghị toàn thể lần thứ ba của Ban Chấp hành Trung ương khóa XI đã tổ chức họp về chính sách mở cửa và cải cách, vì vậy bầu không khí mùa xuân năm nay mang một ý nghĩa tượng trưng hoàn toàn mới. Rất nhiều người dường như cũng thoát khỏi ràng buộc, bắt đầu cuộc sống họ mong muốn.
“Tiểu lưu manh” là trào lưu thịnh hành của mọi người trên đường phố, nơi nào cũng có thể nhìn thấy áo sơ mi hoa và quần ống loe. Tất cả các cô gái đều uốn tóc xoăn như mấy chú chó phốc, bảy, tám năm trước vẫn còn chưa có ai dám chạy theo trào lưu này, bây giờ tất cả mọi người đều thả lỏng tìm những thứ mới mẻ.
Ninh Hương và Lâm Kiến Đông cùng nhau trở về trường học. Ninh Hương tới ký túc xá dọn dẹp xong giường chiếu, cô vừa mới ngồi xuống thì hai người Trương Phương và Triệu Cúc đã đến. Bọn họ về nhà ăn tết xong cũng chạy theo thời thượng, mái tóc được uốn xoăn bồng bềnh.
Người trong ký túc xá nhìn thấy các cô ấy như vậy, tất cả mọi người đều lập tức tới vây quanh bọn họ, vừa xem vừa đưa tay ra sờ.