Kiếp này, mẹ anh ta bị c.h.ế.t thảm, ba đứa con mà anh ta không để vào mắt sa đọa trở thành những kẻ vô dụng, nghĩ đến với tính cách kia của Lưu Doanh sẽ không để cho anh ta được sống yên ổn qua ngày, nhưng trong đầu anh ta vẫn luôn muốn đến gần cuộc sống hoàn mỹ như kiếp trước.
Bây giờ bị kích thích mạnh mẽ dưới sự tương phản như vậy, anh ta còn có thể chuyên tâm vào công việc mà không bị phân tâm thì đúng là ma quỷ.
Lưu Doanh và ba đứa nhỏ đều bị anh ta làm cho liên lụy, anh ta lại là một người cực kỳ sĩ diện, chắc chắn không muốn thua kém kiếp trước, vì thế luôn muốn mọi thứ đều phải thật tốt, cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh không thể đoán trước được kết cục này.
Kiếp trước cô là một người phụ nữ không có học thức làm liên lụy đến anh ta,, lấy một người phụ nữ thất học như cô là điều ân hận nhất cuộc đời của vị giám đốc nhà máy như anh ta, kiếp này thoát được phiền phức lớn là cô đây, còn tưởng anh ta có thể nổi lên như diều gặp gió, một ngày đến chín mươi nghìn dặm.
Kết quả trước khi cả nước đang ngập tràn vui mừng của cải cách, anh ta lại tự tay cất đi đôi cánh của mình .
Có thể nói bây giờ anh ta đã là hai bàn tay trắng, không biết bao giờ mới có thể nắm bắt cơ hội của thời đại, mang theo người vợ thành phố mà mình luôn ngưỡng mộ và ba đứa con, một lần nữa đi lên đỉnh cao của đời người.
Làn gió xuân của cải cách, mở cửa, không biết có thổi đến để cho anh ta nắm bắt không.
Vương Lệ Trân cũng không có thiện cảm với Giang Kiến Hải, nghe Ninh Hương nói xong, bà ấy chỉ nói: “Đáng đời!”
***
Vân Mộng Hạ Vũ
Đêm nay Ninh Hương không đi luôn mà ở lại chỗ này với Vương Lệ Trân, cô nói chuyện với Vương Lệ Trân cả đêm, sáng hôm sau, trước khi trời còn chưa sáng, cô đã dậy để tránh mặt mọi người trở về nhà thuyền của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-275.html.]
Thời tiết lạnh lẽo, Ninh Hương đun nửa nồi nước ấm vừa ngồi thêu trong nhà thuyền, bó củi dưới bếp lò từ từ cháy, không gian trong phòng rất nhỏ, có thể làm ấm xung quanh một chút.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, năm nay đón Tết một mình ở trên nhà thuyền, Ninh Hương chỉ mua một vài thứ đơn giản, làm một ít mỡ lợn, bánh hoa quế đường mật, định tối ba mươi nấu một bàn đồ ăn nhỏ, mấy cái bánh bao, bánh chẻo là được
Một mình cũng không thể đánh mất niềm vui, hôm nay là giao thừa, cô cũng treo câu đối tết ở ngoài cửa nhà thuyền, còn cắt tấm lưới và dán chúng lên cửa sổ. Sau đó, buổi tối cô đang chuẩn bị đồ để nấu cơm, chợt nghe thấy ở bên ngoài nhà thuyền có người gọi tên mình.
Bây giờ không cần nhìn cũng biết đó là giọng của Lâm Kiến Đông, Ninh Hương không biết tại sao hôm nay anh lại đến, cô quay người đi ra ngoài, đứng trên mạn thuyền thấy, anh không chỉ đến đây một mình mà còn còn đạp xe đưa Vương Lệ Trân đến cùng.
Ninh Hương không bảo Vương Lệ Trân đến ăn tết cùng mình, thật ra là vì Vương Lệ Trân đã lớn tuổi, có thể không đi được quãng đường xa như vậy. Bây giờ thấy Lâm Kiến Đông đưa bà ấy đến đây, Ninh Hương theo bản năng nở nụ cười.
Lâm Kiến Đông dựng xe ở một bên khóa lại, sau đó lấy giỏ tre treo trên ghi đông xe xuống, vẫy tay với Ninh Hương nói: “Anh mang cho em rất nhiều đồ ăn ngon, còn mang theo cả pháo hoa, đêm nay sẽ cùng ăn Tết với em.”
Vừa nói, anh vừa đi tới đỡ Vương Lệ Trân, dìu bà ấy lên thuyền: “Em biết không, bởi vì quyết định của Hội nghị toàn thể lần thứ ba Ban Chấp hành Trung ương khóa XI, nên cuộc đấu tranh giai cấp không còn sôi nổi nữa, năm nay không khí đón năm mới trong thôn thay đổi hoàn toàn, rất vui vẻ. Bà Lệ Trân cảm thấy một mình em ăn Tết rất buồn, cho nên anh liền mượn đại đội xe đạp, đưa bà đến đây.”
Nhìn thấy Lâm Kiến Đông Vương cẩn thận đỡ Vương Lệ Trân lên thuyền, tay còn lại của Lâm Kiến Đông thì xách giỏ tre đựng thịt lợn, rau, cá, tôm và bánh mây, Ninh Hương vốn đang cười, nhưng tự nhiên một sợi dây trong lòng cô khẽ rung lên, cô vội đưa tay lên che miệng, nước mắt rơi lã chã.
Không muốn bị Lâm Kiến Đông và Vương Lệ Trân nhìn thấy cô như vậy, Ninh Hương vội vàng quay người ra chỗ khác tránh hai người họ. Nhưng Lâm Kiến Đông và Vương Lệ Trân vẫn thấy được, lên thuyền đứng sau lưng cô, Lâm Kiến Đông lo lắng hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
Giống như vỡ đê, Ninh Hương không kìm được nước mắt của mình, nhưng vẫn kìm lại không phát ra tiếng, vì thế cô cứ đứng im như vậy không chịu nhúc nhích một lúc lâu, hai tay che miệng lại, nước mắt chảy một hàng rơi vào giữa những khe hở.
Thấy cô không nói lời nào, Lâm Kiến Đông và Vương Lệ Trân cũng đứng im không động đây, đợi cô khóc xong. Vương Lệ Trân dường như rất hiểu tâm trạng của Ninh Hương, bà ấy không nói lời nào, chỉ nhìn bóng lưng của Ninh Hương, cảm thấy hết sức đau lòng.
Thế giới nợ cô gái này rất nhiều ấm áp và yêu thương.