Hội nghị toàn thể lần thứ ba Ban Chấp hành Trung ương khóa XI kết thúc không lâu, vào giữa tháng một năm 1979, Trung Quốc đã thực sự đưa ra “Quyết định về vấn đề địa chủ, phú nông bỏ mũ, vấn đề ruộng đất, và vấn đề con nhà giàu”.
Quyết định chỉ rõ, tất cả các địa chủ, phú nông và các phần tử chống phá cách mạng nhiều năm qua tuân thủ luật pháp của Chính phủ, trung thực lao động, không làm chuyện xấu, thông qua quá trình đánh giá của quần chúng, Huyện ủy sẽ phê duyệt, bỏ mũ tất cả. (3) Cơn sốt bàn luận về các vấn đề thời sự vẫn dậy sóng trong trường, mà lại sắp kết thúc học kỳ. Thế là mọi người bắt đầu khẩn trương ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, thi xong thì thả lỏng tinh thần, đầu óc, thu dọn đồ đạc để về nhà.
Mùa đông lạnh lẽo này Ninh Hương không muốn quay về đại đội Điềm Thủy, nhưng cô cũng không định ở lại trường.
Cho dù là quay về đại đội Điềm Thủy hay ở lại trường học, đều có khả năng bị Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên tìm đến gây phiền phức, vì vậy cô đã ngỏ lời trước với Lâm Kiến Đông, nhờ anh chèo thuyền của mình rời đi chỗ khác.
Trong kỳ nghỉ hè Ninh Lan xảy ra chuyện, cô ta đã chèo thuyền trốn ra ngoài, mà không trở lại trường học, một mặt là vì trước kỳ nghỉ không có xin phép giáo viên nghỉ học, giữa đường quay về trường là không được, ngoài ra còn có những lo lắng khác.
Đương nhiên rắc rối có thể tránh được thì nên tránh, cho nên dịp nghỉ lễ này, cô vẫn quyết định chèo thuyền đi ra ngoài tìm một nơi yên tĩnh, không bị những thứ phiền phức này quấy rầy, một mình yên ổn, bình tĩnh làm những chuyện mình thích.
Cục diện rối rắm của nhà họ Ninh, cả đời này cô quyết sẽ không bao giờ gánh vác nữa.
Cho nên vừa bắt đầu kỳ nghỉ đông, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông tranh thủ thời gian trở về đại đội Điềm Thủy, trước khi gà trống gáy sáng, bọn họ chèo nhà thuyền đi nơi khác, được ngắm nhìn nắng sớm dần dần hiện lên trong cảnh sắc mùa đông.
Nhà họ Triệu và nhà họ Ninh đều vì Ninh Lan mà xảy ra ân oán, tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ đây, ầm ĩ cũng đã ầm ĩ, thời điểm thu hoạch vụ thu, nhà họ Triệu đã đến trấn lột lương thực của nhà họ Ninh i, bây giờ cũng đến lúc kết thúc rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-273.html.]
Vì vậy, Ninh Hương cũng không còn căng thẳng giống như kỳ nghỉ hè nữa, thậm chí khi cô đang cố gắng tìm một nơi ở mới, cô vẫn có tâm trạng để dạo chơi và ngắm cảnh. Đồng thời, lần này cô cũng không trốn quá xa, chỉ cần rời khỏi tầm mắt của những người ở thôn Điềm Thủy là được.
Lâm Kiến Đông cảm thấy tâm trạng của cô rất tốt, làm tâm trạng của mình cũng tốt theo. Thử tưởng tượng một chút, ví dụ như đây là một chiếc thuyền Ngô Bân, hai người cùng chèo thuyền du ngoạn trên sông, thì còn gì thú vị bằng.
Chậm rãi chèo thuyền, đón ánh mặt trời đang rạng từ đằng Đông, gương mặt của Lâm Kiến Đông được bao phủ bởi một tầng sáng mỏng, quay đầu nhìn Ninh Hương hỏi: “Tết Âm Lịch em cũng không định về nhà sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Hương lắc đầu với anh: “Sau khi sắp xếp xong, buổi chiều em sẽ đến phường thêu để để nộp sản phẩm, buổi tối yên lặng trở về, tự mình nói với bà Lệ Trân một tiếng. Chờ sau khi căn nhà của em trong thành phố ổn định, em sẽ đón bà Lệ Trân đi cùng, nếu không có chuyện gì quan trọng, có thể sẽ không quay lại đại đội Điềm Thủy nữa. “
Lâm Kiến Đông nghe vậy cũng gật đầu, hơi nheo mắt nhìn về phía mặt trời mọc, chỉ cảm thấy hôm nay mặt trời mọc cực kỳ đẹp.
***
Lâm Kiến Đông chèo thuyền tìm được một nơi yên tĩnh và khuất, giúp Ninh Hương buộc chặt thuyền, sau đó tự mình quay trở lại đại đội Điềm Thủy. Sau khi trở về, đi tìm đội trưởng đội sản xuất nói một tiếng, nói muốn chèo thuyền ở ngoài kia ra ngoài dùng mấy ngày.
Ninh Hương thu dọn đồ đạc lên thuyền nửa ngày, phơi đồ trong thuyền, chạng vạng tối đi đến công xã một chuyến, giao toàn bộ số đồ thêu đã thêu xong, sau khi trời tối hẳn, lại quay trở về đại đội Điềm Thủy.
Cô tránh mặt mọi người đi đến nhà Vương Lệ Trân, Vương Lệ Trân vừa ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm. Nhìn thấy Ninh Hương đột ngột trở về, Vương Lệ Trân vô cùng kinh ngạc, ngạc nhiên một lúc, bà cũng hiểu được bây giờ Ninh hương trở về không an toàn, còn tưởng rằng cô sẽ không quay lại nữa.
Ninh Hương mỉm cười ngồi xuống bàn ăn, nói với Vương Lệ Trân: “Cháu cũng không định quay lại, nhưng muốn về nhìn bà một cái thì cháu mới yên tâm. Tết Âm Lịch cháu cũng không thể về với bà được. Nhà họ Ninh bây giờ là thế này, cháu chỉ còn cách ăn Tết xa một chút, so ra cũng không vui vẻ nhưng cũng không sợ gặp phiền phức “