Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 269

Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:20:16
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đúng thật là nghĩ nhiều mà, Sở Chính Vũ lại thử hỏi lại: “Vậy vì sao cô luôn từ chối tôi?”

Ninh Hương chớp chớp mắt mấy cái nhìn cậu ấy, khuôn mặt lộ ra vẻ nghi ngờ: “Không phải là bình thường sao, tôi khẳng định không thể nhận đồ của anh được, hoặc là không có việc gì cũng để cho anh mời tôi một bữa cơm được, là bạn bè thì cũng không thể tùy tiện ăn đồ ăn của người khác và tiêu tiền của họ được, không phải sao?”

Sở Chính Vũ nghe rõ ràng từng lời của cô, đè thấp giọng nói: “Cũng chỉ có thể... là bạn bè thôi sao?”

Nghe như vậy, Ninh Hương bất ngờ, lại chớp chớp mắt nhìn cậu ấy. Sau đó cô rất nhanh đã hiểu được hàm ý trong lời nói của cậu là gì, vì thế cô thu lại ánh mắt cúi đầu xuống, không nói gì.

Sau khi nuốt mấy miếng cơm xuống, cô lại ngẩng đầu lên, không né tránh cũng không xấu hổ hay ngượng ngùng, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói: “Mỗi ngày tôi đều bận rộn nhiều việc, ăn cơm hay đi vệ sinh đều phải nhanh hơn người khác, cho nên không còn thời gian để nghĩ đến chuyện yêu đương.”

Không đợi cho Sở Chính Vũ mở miệng, cô còn nói: “Tôi và anh không giống nhau, gia đình của tôi rất nghèo, tôi đi học cũng không ai chu cấp cho, chi tiêu ăn uống mỗi ngày đều phải tự mình lo, phải nỗ lực rất nhiều mới có thể miễn cưỡng sống mà không bị vất vả. Tôi bỏ họ từ năm lớp hai, vẫn mơ ước được đi học lại, tôi đến trường để học chứ không phải là đến nói chuyện yêu đương.”

Sở Chính Vũ bị cô nói mà nghẹn họng một lúc lâu, một lúc sau mới mở miệng nói: “Tôi không muốn ở cùng một chỗ với cô để trêu đùa, chúng ta không thể cùng nhau học tập sao? Tôi cũng có thể chăm sóc cô, cho cô cuộc sống không phải khó khăn nữa.”

Ninh Hương cười một chút, ánh mắt cùng giọng nói nhẹ nhàng, lời nói lại vô cùng kiên định: “Cảm ơn, tôi không cần người khác phải chăm sóc tôi, tôi có thể tự chăm sóc cho mình. Tự bản thân mình kiếm tiền, trong lòng mới có thể yên tâm được.”

Bản thân Sở Chính Vũ đi học đều là dùng tiền của gia đình, cho dù cậu ấy có dùng tiền của bản thân mình, thì Ninh Hương cũng không cần cậu ấy phải chăm sóc. Cô không muốn vì chuyện này mà dựa dẫm vào người khác, kiếp trước trải qua khiến cô rất ghét cái loại chuyện này.

Bởi vì kiếp trước cô không có công việc, phải chìa tay xin tiền Giang Kiến Hải để mua đồ ăn, mua đồ dùng hàng ngày, hoặc là mua cho mình ít đồ gì đó, cho nên Giang Kiến Hải cảm thấy anh ta đang nuôi cô, không cho cô lấy một chút danh dự hay tôn trọng nào của con người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-269.html.]

Người xưa nói, ăn của nhà thì miệng ngắn, bắt của nhà thì chùn tay, chính là có ý như vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Chính Vũ lại bị nghẹn họng một lúc,quả thật số tiền cậu ấy đi học không phải tiền bản thân tự kiếm. Trước kia lúc cậu ấy tham gia vào quân đội, mỗi tháng đều có một chút tiền trợ cấp, nhưng bình thường cậu ấy cũng không có thói quen tiết kiệm tiền, có tiền thì tiêu.

Đương nhiên, nhà cậu ấy cũng không cần cậu ấy phải ăn uống tằn tiện, chi tiêu tiết kiệm, từ nhỏ đến lớn muốn cái gì có cái đó, hoàn toàn không cần phải lo lắng về chuyện ăn uống hay tiền bạc, cuộc sống hàng ngày muốn thoải mái thế nào thì có thế đấy.

Vấn đề mỗi ngày của cậu ấy chỉ là, xe đạp thương hiệu Vĩnh Cửu cùng với thương hiệu Phượng Hoàng, cái nào đẹp mắt hơn, radio muốn mua của thương hiệu nào, máy ghi âm màu nào đẹp hơn, mua đồng hồ nên mua mặt to hay mặt nhỏ, vuông hay tròn.

Cậu ấy lại định nói gì đó, nhưng nửa ngày mà vẫn chưa nói ra.

Ninh Hương cúi đầu ăn cơm, sau khi buông đôi đũa xuống, ánh mắt vẫn còn rất nghiêm túc, cất giọng không lớn nói: “Cảm ơn anh đã thẳng thắn với tôi như vậy, tôi cũng rất vui, nhưng ngại quá, tôi không có bất kỳ hứng thú hay ý nghĩa nào đối với anh.”

Kiếp trước bị Giang Kiến Hải ghét bỏ cả một đời, đời này được người khác yêu mến và thổ lộ, cô thật sự rất vui vẻ. Nhưng cái cảm giác vui vẻ này lại thiên về sự cho phép và chấp nhận của bản thân, chứ không liên quan gì đến tình yêu.

Đời này cô cố gắng trở nên ưu tú như vậy, không phải là để người khác yêu thích cô, nhưng cũng không ghét bỏ chuyện người khác thích cô.

Nói xong lời này Ninh Hương lập tức thu dọn hộp cơm, cuối cùng lại đối diện với Sở Chính Vũ nói một câu: “Tôi ăn xong rồi, anh ăn từ từ, tôi về ký túc xá trước, còn có rất nhiều chuyện phải làm.”

Nói xong cô liền xoay người rời đi, bỏ lại Sở Chính Vũ một mình ngồi bên bàn ăn.

Loading...