Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 268

Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:20:13
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi Lâm Kiến Đông cầm tài liệu quay về, suy nghĩ ý nghĩa một vài ngày, vẽ ra một hình phác thảo thô và đơn giản.

Sau khi bức vẽ hoàn thành anh vội đem tới cho Ninh Hương xem, hai người cùng nhau cân nhắc và thảo luận, trong bức vẽ phác thảo, từ tư thế, dáng vẻ của nhân vật, đến quần áo và đồ trang sức, cùng với bối cảnh, đều phải thay đổi và sửa lại từng chút một.

Mặc dù Lâm Kiến Đông có ý tưởng và có thể vẽ, nhưng về mặt các chi tiết của trang phục, vẫn không thể hiểu được bằng Ninh Hương. Mặc dù nữ thần không cần phải giống với một người nào cụ thể trong triều đại xưa, nhưng cũng không thể cách tân vượt qua khỏi văn hóa của Trung Quốc.

Trao đổi ý tưởng với Ninh Hương xong, Lâm Kiến Đông đem lại bản phác thảo, bắt đầu phác thảo bản vẽ thứ hai.

Ngoại trừ học tập, thêu thùa, rồi cùng phác thảo với Lâm Kiến Đông, Ninh Hương cũng không quên học thêm kỹ thuật mới cùng với Chu Văn Khiết và Lý Tố Phân, đến cuối tuần vẫn mua đồ rồi đi nhờ xe đi tìm hai vị đại sư, dành thời gian học nghệ.

Chủ yếu bây giờ cô học hai bà cách thêu chân dung người, đây là môn khó nhất trong nghề thêu.

Đương nhiên, tranh thêu chân dung người cùng với bản vẽ phác thảo cô định sáng tác không giống nhau. Bản phác thảo nữ thần là từ bản vẽ, phối hợp nhan sắc cùng phong cách đều có thể thoải mái, tự do hơn, cái cảm giác cổ phong mang theo tiên khí, nhưng tranh thêu chân dung người lại phải tả thực một cách vô cùng chính xác.

Cho dù khóe mắt có một nếp nhăn, cũng phải thể hiện một cách sống động và hoàn hảo.

Bởi vì được nghỉ, Chu Văn Khiết và Lý Tố Phân đã lâu không gặp Ninh Hương, nhìn thấy cô đương nhiên cực kỳ vui vẻ. Đúng lúc Chu Văn Khiết hôm nay không có chuyện gì, vì thế ba người ngồi tụm lại một chỗ đến nửa ngày, tán gẫu mọi chuyện về thêu thùa.

Tuy rằng rất muốn ngồi lại với các bà nhiều hơn một chút, nghe các bà nói nhiều hơn về thêu, học được nhiều thứ hơn, nhưng Ninh Hương vẫn không làm phiền các bà lâu, đến tối trở lại trường học.

Vẫn còn một chuyến xe bus duy nhất để quay về trường học, sau khi lên xe tìm được một hàng ghế cuối ngồi xuống, lấy sách vở từ trong túi xách ra, định đọc sách dọc đường trở về trường học, tận dụng khoảng thời gian này.

Bởi vì cô còn phải thêu, cho nên thời gian học bình thường thường ít hơn người bình thường một chút, cho nên cô đều phải tận dụng những khoảng thời gian thừa thãi như thế này, bởi vậy nên mỗi ngày đều bận bịu không hết việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-268.html.]

Sau khi xe bus chạy qua hai trạm dừng, Ninh Hương vẫn cúi đầu đọc sách như cũ. Xe bus dừng cũng không khiến cô bị phân tâm, thời điểm cô đang nghiêm túc đọc sách, trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói: “Lại đi thăm người thân sao?”

Giọng nói rất quen, Ninh Hương ngẩng đầu, lập tức chạm phải ánh mắt của Sở Chính Vũ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Gặp người quen chào hỏi qua lại, Ninh Hương cười với Sở Chính Vũ một cái: “Đúng vậy, anh lại từ nhà đến trường à?”

Sở Chính Vũ gật đầu: “Bình thường tôi hay đi học vào lúc này.”

Ý của cậu ấy là cậu ấy chỉ tình cờ gặp Ninh Hương, nhưng quả thật lần này không phải. Cuối tuần trước cậu ấy đến đây đợi trước một tiếng, đợi ba bốn tuyến xe cũng không gặp Ninh Hương, cậu ấy mới lên xe đến trường học.

Cuối tuần nào cũng đến đợi ở đây sớm hơn một chút, cuối tuần này cậu cũng đợi được.

Vô tình gặp trên xe chỉ nói chuyện phiếm, thấy không tiện đọc sách, Ninh Hương cũng đem sách gấp lại cất vào cặp, nói chuyện phiếm cùng với cậu suốt dọc đường. Chuyện mà cô và Sở Chính Vũ nói cũng chỉ là những chuyện đơn giản, thú vị và vui vẻ.

Tâm sự cả ngày cũng coi như được thả lỏng, rất nhanh xe bus đã tới trạm dừng gần trường học.

Ninh Hương cùng Sở Chính Vũ cùng nhau xuống xe quay về trường học, sau khi vào đến trường học, Sở Chính Vũ lại nói với Ninh Hương: “Đúng lúc bây giờ cũng đang là bữa tối, đến căn tin ăn đi, tôi mời cô bữa tối.”

Quả thật Ninh Hương cũng muốn đi ăn cơm tối,nhưng lại không muốn cậu ấy mời. hôm nay cậu ấy mời cô, ngày mai cô lại phải nghĩ cách trả lại, hai người cũng không cùng khoa nên hơi phiền phức, cho nên cô nói: “Tính riêng đi.”

Tuy rằng mỗi lần Ninh Hương nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng nghe chắc như đinh đóng cột, căn bản không muốn nhường đường sống cho người khác. Vì thế Sở Chính Vũ cũng không nhường nhịn nữa, cùng Ninh Hương đi lấy cơm tìm chỗ ngồi xuống ăn.

Lúc ăn cơm cậu ấy suy nghĩ một lúc, vẫn hỏi Ninh Hương: “Có phải cô vẫn giận tôi về chuyện máy ghi âm không? Tôi cũng chỉ nghĩ có đồ tốt muốn chia sẻ với cô một chút, không nghĩ muốn hại cô.”

Sao tự nhiên lại nói đến chuyện này, Ninh Hương ngẩng đầu nhìn cậu ấy: “Không có, chuyện này đã là quá khứ, người mách lẻo mọi người trong ký túc xá với cố vấn học tập đã chuyển đi rồi, sao tôi có thể trách cậu được chứ?”

Loading...