Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 267

Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:20:10
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ăn một lúc, Hồ Tú Liên nhìn Ninh Kim Sinh thử dò hỏi: “Có muốn đi tìm Hứa Diệu Sơn lần nữa không? Rốt cuộc tại sao anh ta lại không đưa thư giới thiệu để cho chúng ta vào thành phố chứ? Chúng ta vào thành phố tìm con gái cũng không được sao?”

Nghe thấy vậy, Ninh Kim Sinh hít một hơi thật sâu, không cần suy nghĩ nói: “Quên đi, muốn tìm thì bà đi mà tìm, nhà họ Lâm bà không thể nào dây vào, còn Hứa Diệu Sơn. Anh ta là bí thư đại đội, anh ta là người quản lý, anh ta muốn thế nào mà chẳng được.”

Nếu trong thôn này ai cũng có thể đến tìm Hứa Diệu Sơn để gây phiền phức, thì Hứa Diệu Sơn còn làm bí thư đại đội để làm cái gì? Buổi họp trước bầu anh ta làm bí thư đại đội, chính là vì anh ta có khả năng quản lý được người dân trong thôn.

Hồ Tú Liên bực bội nghĩ mà muốn rơi nước mắt, nhưng sợ Ninh Kim Sinh chê phiền, lại cố gắng nhịn xuống. Bà và vào miệng một miếng cháo to, không cần nhai lâu, ngậm trong miệng từ từ nuốt xuống, nuốt cả nước mắt đắng chát vào trong bụng.

Nuốt xuống bà hít mũi một cái nói: “Đúng là nuôi được hai kẻ súc vật.”

Ninh Kim Sinh thật sự không muốn nói những lời này, ông cũng rất mệt mỏi. Trước đây làm gì cũng để cho Ninh Hương trả tiền, cái gì cũng phải dựa vào cô, cố gắng tỏ ra không biết thế nào là xấu hổ, để cho cô chu cấp mọi thứ trong nhà.

Chỉ là chèn trái ép phải, tất cả biện pháp đều đã sử dụng hết, không một cách nào là thành công, Ninh Kim Sinh cảm thấy bản thân bây giờ thật sự quá là mệt mỏi, không còn hơi sức để đi chèn ép tiếp nữa.

Nếu có thể thành công nếm được quả ngọt một lần thì cũng có sức lực mà đi chèn ép tiếp, nhưng hết lần này đến lần khác một lần cũng không thành công, cho dù một chút quả ngọt cũng không chưa từng được nếm, nhiều lần nuốt trái đắng cũng không xong.

Làm gì có ai cứng đầu đến mức gặp khó khăn cũng không quay đầu lại, gặp phải nhiều chuyện như vậy, thật sự mệt mỏi, không muốn thử nữa.

Mệt đến mức muốn buông xuôi cuộc sống này, không muốn suy nghĩ vớ vẩn cái gì nữa.

Ông cùng Hồ Tú Liên đúng là sinh ra và lớn lên ở nông thôn, chưa từng trải qua chuyện lớn nào trong đời, cũng không có đủ thông minh và kiến thức. Trong lòng ông rất mệt mỏi, nhận ra bọn họ có uốn nắn Ninh Lan như thế nào, căn bản cũng đấu không lại được Ninh Hương.

Gặp phải đứa con gái lòng dạ cứng rắn như thế này, chỉ có thể ngậm chặt quai hàm mà nuốt xuống bụng, tự cảm thấy xui xẻo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-267.html.]

...

Sáng sớm ngày hôm sau, bốn người nhà họ Ninh tỉnh dậy ở trong phòng.

Hồ Tú Liên làm nóng cơm sáng, một nhà bốn người tùy tiện rửa mặt một cái rồi đến ăn cơm. Cơm nước xong Ninh Kim Sinh đặt vào tay Ninh Dương sáu đồng tiền, tinh thần suy sụp nói với thằng bé: “Giữa trưa về nhà ăn cơm, không được tiêu đến phí sinh hoạt.”

Ninh Dương gật gật đầu, cầm trong tay toàn bộ tiền ở trong nhà, lưng đeo cặp sách đi đến trường.

Lúc thằng bé khoác cặp sách đi, Ninh Ba nhìn theo bóng dáng thằng bé một lúc lâu, thẳng cho đến khi bóng dáng thằng bé biến mất trong tầm mắt. Đợi đến khi Ninh Ba thu tầm mắt quay đầu lại, Ninh Kim Sinh lại nói với thằng bé: “Bắt đầu làm việc đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giọng nói Ninh Ba buồn bã nói: “Vâng.”

...

Ninh Hương đang trải qua cuộc sống của học kỳ hai đại học, không sóng gió nhiều như học kỳ một, chủ yếu là tất cả mọi người đều đã thích nghi được với cuộc sống đại học. Chỉ có nhân tố bất ổn duy nhất là Kim Văn Đan, vừa khai giảng được một tuần đã thu dọn đồ đạc dọn ra khỏi ký túc xá.

Bị mọi người trong ký túc xá cô lập cũng không thoải mái gì, cô ta mà không tìm cố vấn học tập để bàn bạc chuyện dọn ra khỏi ký túc xá, khẳng định sẽ không thể sống thoải mái trong ba năm rưỡi tới. Không ai muốn ngày nào cũng phải gặp mấy chuyện như thế này, cho nên cô ta dọn ra khỏi ký túc xá là cách giải quyết tốt nhất.

Chủ yếu vẫn là mâu thuẫn giữa đám người Ninh Hương các cô với Kim Văn Đan không thể hòa giải được, căn bản không có khả năng lại hòa thuận với nhau được. Nếu là những mâu thuẫn nhỏ trong cuộc sống hàng ngày, cãi nhau còn chưa tính, cứ nâng cao vấn đề lên thật sự khiến cho người khác không thể nào chịu được.

Sau khi Kim Văn Đan chuyển đi rồi, không khí của ký túc xá lại càng thêm vui vẻ. Tuy rằng bình thường trong bảy người cũng sẽ có một chút xô xát nhỏ, nhưng căn bản không có làm ầm vấn đề lên, mọi người nhường nhịn, bao dung nhau một chút là được.

Cuộc sống đại học có thể nói là vui vẻ nhất, cũng là nhàm chán nhất, đều làm những việc hàng ngày từ mùa này sang mùa khác. Đương nhiên cuộc sống của Ninh Hương vẫn như vậy, đọc sách, học tập, thi, giải quyết việc trên lớp, thời gian còn lại thì thêu.

Loading...