Ai sẽ đi học?
Ninh Kim Sinh nhíu mày suy nghĩ một lúc, giống như đang phải đối mặt với một quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, ông liếc mắt nhìn Ninh Ba, Ninh Dương một cái, rũ mắt xuống, mở miệng nói: “Ninh Dương đi học, Ninh Ba con là anh, con ở lại cùng cha và mẹ con cố gắng làm việc để kiếm tiền nuôi gia đình và trả nợ, thành tích của Ninh Dương tốt hơn một chút, thì để cho Ninh Dương đi đến trường học.”
Lúc đầu bởi vì ở trường bị thầy giáo gọi đứng dậy yêu cầu nộp học phí đã rất mất mặt, lại bị các bạn học chê cười, bắt nạt, rồi bị đánh vào mặt, hai người Ninh Ba và Ninh Dương cũng không muốn đi học, cho nên lúc về đã ném cặp sách để trút giận một trận.
Nhưng Ninh Kim Sinh lại rất nghiêm túc, nếu hai thằng bé này thật sự không cần đi học nữa, hai đứa nó sẽ không tức giận giống như lúc nãy, sẽ bình tĩnh lại, không còn tức giận giống như hai con sư tử nhỏ nữa, cũng không cần để ý chuyện bị đuổi học nữa.
Hơn nữa trong lòng Ninh Ba cảm thấy khó chịu, khó chịu nhất với cái câu thằng bé là anh của Ninh Kim Sinh. Thằng bé và Ninh Dương là song sinh, nó chỉ ra sớm hơn Ninh Dương hai mươi phút, sao lại phải là anh nhường cho em?
Thừa nhận là thành tích của Ninh Dương hơn thằng bé một chút, nhưng thành tích của thằng bé cũng không kém hơn so với Ninh Dương là bao, thành tích học tập của hai người ở lớp cũng không chênh lệch lắm, điểm của Ninh Ba chỉ có kém một chút.
Bây giờ đang là kỳ thi đại học, tất cả mọi người đều đi học, đều muốn thi đỗ đại học để thay đổi số phận. Hơn nữa nhà bọn họ còn có Ninh Hương đang là sinh viên, sau khi Ninh Hương thi đỗ đại học muốn vẻ vang bao nhiêu thì có bấy nhiêu, ai cũng tâng bốc.
Thấy Ninh Ba, Ninh Dương không nói gì, Ninh Kim Sinh nâng mắt lên hỏi lại: “Có ý kiến gì không?”
Ninh Ba nín thở, xoay người tùy tiện tìm một chỗ trên mặt đất ngồi xuống, thấp giọng nói: “Ninh Dương muốn học thì cứ để Ninh Dương học...”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Dương nhìn ra Ninh Ba có tâm sự, thằng bé đứng ngẩy ngẩy ngón tay cái của mình một lúc, hít một hơi, nhìn Ninh Kim Sinh nói: “Cha, nếu không thì để cho Ninh Ba đi học đi... Con có thể làm việc để kiếm sống...”
Chỉ cần trong nhà có nhiều con, thì chưa bao giờ tồn tại chuyện một ly nước có thể giữ được thăng bằng. Không có Ninh Hương cùng với Ninh Lan, bây giờ chỉ cần nhìn Ninh Ba và Ninh Dương, trong lòng Ninh Kim Sinh quả thật là thích Ninh Dương hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-266.html.]
Bởi vì lúc nhỏ Ninh Dương ngoan ngoãn và nghe lời hơn, bình thường gây chuyện cũng đều là do Ninh Ba dẫn đi. Hoặc là có rất nhiều người có tính cách như vậy, luôn thích con út trong nhà, theo bản năng sẽ ưu ái em út trong nhà hơn.
Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên đều không nói gì, Ninh Ba nghịch cành cây trong tay bộ dáng rất nghe lời nói: “Ngày mai anh không đi học nữa, cha cho em đi thì em phải đi, về sau cả nhà chúng ta đều dựa hết vào em.”
Ninh Dương nói: “Nhưng mà...”
Ninh Ba đột nhiên lại tức giận, đứng phắt dậy ném cành cây trong tay thật mạnh xuống đất, tức giận nói: “Nhưng mà cái gì mà nhưng mà? Cho em đi thì em cứ đi đi!” Đã được lợi lại còn ra vẻ!
Ném cành cây xuống đất, nói xong lời này, Ninh Ba liền xoay người rời đi.
Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên từ đầu đến cuối đều không nói gì, Ninh Dương xoay người đuổi theo.
Đuổi theo Ninh Ba đến bờ sông, Ninh Dương ngồi xổm xuống đối diện với thằng bé nói: “Anh, nếu anh muốn đi học thì anh cứ đi đi, em thật sự không muốn đi học tiếp. Mỗi ngày ở trường học không thể ngẩng đầu lên nổi, mấy người nhà họ Triệu không có việc gì cũng tới gây phiền phức, em căn bản không đánh lại bọn họ. Mọi người đều biết chuyện gia đình chúng ta, đều xem thường chúng ta.”
Ninh Ba nhìn ánh nắng hoàng hôn chiếu trên mặt sông, híp mắt nói: “Anh không đi, cha bảo ai đi thì người đó phải đi.”
Ninh Dương nhìn sườn mặt thằng bé một lúc, thu lại tầm mắt cúi đầu ngẩy ngẩy ngón tay, không nói nữa.
....
Hồ Tú Liên chịu đựng một bụng uất ức, bực bội đi nấu cháo, vừa đúng lúc Ninh Dương và Ninh Ba từ bên ngoài quay về. Bây giờ cuộc sống trong nhà cực kỳ khó khăn, nợ nần bên ngoài, cơm chiều cũng chỉ có thể ăn cháo nhạt với vụn dưa muối.
Vì tiết kiệm tiền, bát đũa cũng chỉ mua hai bộ, cho nên mỗi lần ăn cơm, Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên đều để cho Ninh Ba, Ninh Dương ăn trước. Đợi hai thằng bé ăn xong, rửa sạch bát rồi hai vợ chồng bọn họ mới cùng nhau ăn.
Ninh Ba, Ninh Dương cơm nước xong lại đi ra ngoài, hai người Hồ Tú Liên cùng Ninh Kim sinh bê bát cơm ngồi ở trên đống gạch vụn, một bên từ từ ăn cháo, một bên gắp vụn dưa muối trong lọ ăn.