Tự bản thân Hồ Tú Liên cũng thật sự cảm thấy mình chính là một người vô dụng, gặp chút chuyện đã bị dọa sợ mất hồn nên bà cũng không phản bác lại cái gì. Vo gạo xong cho vào nồi bắc lửa lên, chuẩn bị nấu cháo.
Ngọn lửa dưới đáy nồi vừa cháy, Ninh Ba Ninh Dương lại đem gương mặt đầy thương tích trở lại. Vừa nhìn đã biết là lại đánh nhau với người ta, nhưng Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên còn chưa kịp nói gì, hai người đã bước vào lán cầm cặp sách trên lưng ném mạnh xuống đất, hét trước một tiếng, “Bọn con không đi học nữa! “
Hồ Tú Liên đi một chuyến công cốc từ Tô thành về, còn bị dọa thành bộ dạng giống quỷ như vậy đã đủ khó chịu rồi, thấy hai thằng nhóc này còn gây thêm chuyện, Ninh Kim Sinh không kiềm chế được nữa, đi lên đá cho mỗi thằng một cái làm cho cả Ninh Ba và Ninh Dương suýt ngã.
Sau khi đá xong Ninh Kim Sinh còn dùng ánh mắt cùng gương mặt hung dữ nhìn chằm chằm Ninh Ba Ninh Dương một hồi, sau đó gắt gỏng nói: “Mỗi ngày ngoài việc đánh nhau gây chuyện, chúng mày còn có thể làm gì? Không muốn học thì dẹp, ngày mai cùng tao ra đồng làm việc!”
Nghe thấy vậy, Hồ Tú Liên có chút sốt ruột, bà rút củi dưới đáy bếp, quay đầu nhìn Ninh Kim Sinh nói:” Con trai không đi học sao mà được? Nhất định phải đi học biết chữ, nếu không học sẽ có rất nhiều bất tiện.
Ninh Kim Sinh bây giờ đang vô cùng tức giận, Hồ Tú Liên lên thành phố không lấy được tiền về, còn lãng phí mất số tiền đi đường, tiền học phí của Ninh Ba Ninh Dương đã kéo dài một tuần chưa nộp, còn đi học cái gì?
Lúc khai giảng thì nghĩ cứ đến trường học trước, đợi đến khi lên thành phố lấy được tiền rồi thì sẽ nộp, chuyện đi học của Ninh Ba Ninh Dương sẽ không bị ảnh hưởng. Kết quả bây giờ thì sao, vấn đề này đã căn bản không có cách nào giải quyết được!
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Kim Sinh nín thở còn chưa lên tiếng, Ninh Ba đã lại cáu kỉnh nói: “Dù có làm ruộng cả đời thì con cũng sẽ không đi học!”
Thằng bé gắt gỏng hét lên như vậy làm Hồ Tú Liên cũng muốn đi lên tát cho nó hai cái.
Ninh Kim Sinh tức đến cởi dép ra định đánh, Ninh Dương lại vội vàng nói: “Học phí đã kép dài một tuần, những người khác trong lớp tuần trước đã nộp hết, chỉ còn lại hai bọn con. Giáo viên chủ nhiệm hôm nay tức giận, trong lớp học yêu cầu cả hai bọn con đứng dậy, hỏi khi nào thì đóng học phí, nếu không đóng thì thu dọn đồ đạc đi ra ngoài. “
Nghe vậy, trong lòng Hồ Tú Liên chùng xuống, bà cau mày nhìn Ninh Ba Ninh Dương, “Giáo viên chủ nhiệm kiểu gì vậy, làm gương cho người khác là như này sao? Ngày mai mẹ sẽ cùng hai đứa đến trường tìm anh ta hỏi xem anh ta dựa vào cái gì mà nói như vậy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-265.html.]
Ninh Dương bĩu môi, “Tuần trước đã giục chúng ta mấy lần rồi, trường học cũng sẽ thúc giục thầy ấy, trường học cũng không phải thầy ấy mở, mẹ tìm thầy ấy thì có tác dụng gì? Mẹ còn đi trường học đi gây rắc rối với giáo viên, lại làm cho người khác cười nhạo chúng ta! Bọn con mỗi ngày ở trường đều bị người ta cười nhạo. Nhà họ Triệu có mấy người đang lớp 9, không có chuyện gì lại đến bắt nạt bọn con, tan học còn chặn đường bọn con, đánh nhau thì giáo viên chỉ mỗi phê bình bọn con! Bọn con không muốn đi học nửa, một ngày cũng không muốn đi nữa ! “
Nghe những lời này, Ninh Kim Sinh nắm chặt dép trong tay, cuối cùng không đánh vào m.ô.n.g thằng nào cả, đến cùng rốt cuộc chịu không nổi nữa, bực bội ném dép xuống đất. Tuy nhiên dù có ném mạnh đến đâu cũng không thể làm nguôi ngoai sự căm phẫn tức giận trong lòng.
Cả thế giới đều đang làm khó họ!
Hồ Tú Liên cũng không nói nên lời nữa, thấy ngọn lửa dưới đáy bếp sắp tắt, bà hoàn hồn bận rộn thêm củi vào đáy lò. Nhịn rồi lại nhịn nước mắt liền rơi xuống, thế là vừa nhóm bếp vừa hít mũi lau nước mắt.
Ninh Kim Sinh ngồi bên cạnh bình tĩnh lại một lúc, nhưng vẫn chưa bình tĩnh lại bỗng lại quát lên với Hồ Tú Liên: “Khóc gì mà khóc?! Khóc thì có tác dụng gì?! Để bà đến Tô thành một chuyến, ngoài việc tốn phí đi đường thì chuyện gì cũng không thành! “
Hồ Tú Liên bị ông quát lên đến mức mím chặt môi, đưa tay lên lau nước mắt, ngăn mình không khóc.
Ninh Kim Sinh lại thở hổn hển một lúc, nhưng khí huyết vẫn xông lên đỉnh đầu không nén xuống được.
Trên đầu không có mái che, nếu có mái che chắc ông cũng lật ngược nó lên rồi!
Sau một hồi ông kêu Ninh Ba nhặt giày lại, đợi Ninh Dương nhặt giày về ông liền cầm lấy giày xỏ vào chân, ngồi nín thở một hồi mới ngẩng đầu nhìn Ninh Ba Ninh Dương nói: “Tao thấy không thể trông cậy vào đồ sói mắt trắng chị cả bọn mày được nữa, vẫn còn ít tiền mượn từ đội sản xuất, đủ cho học phí của một người, sau này một người ra đồng làm việc kiếm công điểm, còn người kia đi học. “
Hồ Tú Liên ở bên cạnh cảm thấy lòng đau như bị d.a.o cắt, vừa rồi bị quở trách, hiện tại cũng không dám khóc nữa.
Ninh Ba Ninh Dương nhìn Ninh Kim Sinh, đồng thanh hỏi: “Ai đi học?”