Hồi đó, khi ở quê cùng Giang Kiến Hải ầm ĩ ly hôn, áp lực khi đó còn lớn hơn, người dân cả thôn đều coi cô như trò cười, coi cô như một kẻ mất trí. Vừa bước vào phường thêu liền có thợ thêu khuyên cô không nên làm vậy, sau khi ly hôn càng là bị người khác kỳ thị hơn một năm.
Hơn một năm sau khi ly hôn, chuyện ly hôn của cô mới được người trong thôn chấp nhận, mọi người không còn cho là chuyện lạ, nhưng vẫn coi thường cô. Ngoại trừ những thợ thêu học thêu thùa cùng cô, họ gạt bỏ thành kiến của mình và trở nên nhiệt tình với cô.
Dưới môi trường và bầu không khí đó, cô vẫn không sợ ánh mắt và lời đàm tiếu của những người đó, lặng lẽ làm tất cả những gì mình nên làm, từng bước một đi đến ngày hôm nay, bước đến chỗ này.
Chẳng lẽ trong khuôn viên đại học tự do và cởi mở hơn như vậy, trước mặt nhiều sinh viên đại học nhạy bén và sáng suốt như vậy, cô còn phải sợ những chuyện như thế sao? Vẫn cảm thấy loại chuyện này không ngẩng đầu lên được?
Cô thực sự không muốn gặp rắc rối, theo cô thấy, dồn ép gây rối chỉ là lãng phí sức lực lãng phí thời gian, có biện pháp tránh thì tất nhiên phải tránh trước. Nhưng nếu rắc rối thực sự không thể ngăn được, cô cũng tuyệt đối sẽ không sợ hãi lùi bước.
Muốn dùng những thứ này uy h.i.ế.p khiến cô thỏa hiệp, cửa cũng không có!
Bây giờ Hồ Tú Liên dám đến tìm cô, cô liền dám báo cho đội duy trì trật tự bắt bà. Kể cả sau khi cải cách mở cửa, người dưới nông thôn không còn bị cản trở vào thành phố nữa, chỉ cần Hồ Tú Liên dám đến quấy rối cô, cô vẫn dám gọi cảnh sát, để cảnh sát đến bắt bà.
Vào cuối năm nay, sẽ có nhiều thay đổi về chính sách trong cải cách mở cửa, trong khi tư tưởng cởi mở xã hội được nới lỏng, tội phạm côn đồ sẽ được bổ sung vào luật hình sự quốc gia vào năm tới. Mọi trường hợp tụ tập đánh nhau, gây gổ cãi vã, gây rối trật tự công cộng đều là tội côn đồ, cảnh sát sẽ xử lý.
Ở một nơi như trường đại học, là nơi họ muốn làm xằng làm bậy là có thể làm?
Ninh Hương ngưng thần tĩnh tâm tập trung vào đường kim mũi chỉ của mình, kim thêu di chuyển vô cùng nhanh trên vải thêu, tán ra màu sắc từng chút một, cũng từng chút một trải ra bức tranh mới về cuộc sống.
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-264.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Hồ Tú Liên bị đội duy trì trật tự áp giải về để tiếp nhận điều tra, ở trong đội duy trì trật tự nửa ngày, cả người run bần bật. Không phải bà chưa từng nghe đến chuyện này, có người vào thành phố làm mất giấy giới thiệu, bị kiểm tra đột xuất bắt được, khi bỏ chạy suýt thì mất mạng.
Bà dọc đường rất cẩn thận, lúc đến trường cũng rất bình tĩnh thành thật, chỉ lẳng lặng chờ ở ngoài cửa, nghĩ đến việc chặn lại Ninh Hương, lại kéo cô sang một bên ép cô đưa tiền là xong. Ninh Hương nhất định không muốn mất mặt trong trường học, trong lòng có cố kỵ, cho nên nhất định sẽ đưa tiền cho bà.
bà không nghĩ mình sẽ xui xẻo gặp phải tổ duy trì trật tự, kết quả ai biết ở ngoài cổng trường đại học còn chưa đợi được Ninh Hương quay lại, bà lại gặp phải tổ duy trì trật tự đi kiểm tra trước chứ. Lúc đó bà cũng hoảng sợ chột dạ nên bỏ chạy, nếu không chạy thì có lẽ đã không bị bắt.
Sau nửa ngày điều tra, tổ duy trì trật tự nhận thấy bà không phải là người xấu, chỉ là không được sự cho phép của đại đội đã lẻn vào thành phố, vì vậy họ cũng chỉ phê bình giáo dục bà một hồi, đưa bà trở lại đại đội Điềm Thủy.
Cứ như vậy, Hồ Tú Liên cũng bị dọa sợ c.h.ế.t khiếp, về đến nhà thì nằm run trong lán nửa ngày không ra.
Ninh Kim Sinh buổi tối đi làm về, nhìn thấy bà nằm trong lán phát run, quay về rồi cũng không nấu cơm, trong nồi bên ngoài cũng không có gì. Ông thò đầu vào lán, đè nén cảm xúc hỏi Hồ Tú Liên “Lấy được tiền rồi?”
Nghe thấy tiếng của chồng mình, trong lòng Hồ Tú Liên tức khắc nhẹ nhõm hơn một chút nhưng giọng nói vẫn còn hơi run, nhấc đầu lên nói với Ninh Kim Sinh: “Tôi ngay cả người còn chưa gặp được đã gặp phải tổ duy trì trật tự, bị ép xuống đất suýt thì chết.”
Nghĩa là không lấy được tiền, Ninh Kim Sinh không kìm được cảm xúc nữa, bực bội lại không kiên nhẫn, cau mày nói với bà: “Vậy bà nằm đây làm gì? Còn không đi nấu cơm, đi làm cả ngày về cũng không có miếng cơm ăn.”
Hồ Tú Liên vội vàng gắng sức đứng dậy, chuẩn bị đi vo gạo. Đứng dậy bước đi mà hai chân cứ run lẩy bẩy, run đến nỗi không ngừng được. Khi vo gạo tay cũng run, làm nước vo gạo văng tung tóe trong chậu.
Bà là một phụ nữ thôn quê, căn bản chưa bao giờ đi ra ngoài, không có người thân ở thành phố, và cũng chưa bao giờ lên thành phố. Ai biết lần đầu tiên gánh áp lực đi ra ngoài đã bị tổ duy trì trật tự bắt nhốt nửa ngày, chẳng phải sợ c.h.ế.t đi được à?
Bà vẫn nhớ chuyện địa chủ Đẩu Đẩu Ngư Bá trước đây, nhớ người ta kể là người đó suýt mất mạng vì không có giấy giới thiệu. Bị nhốt nửa ngày đã đủ khiến bản thân sợ hãi, thậm chí còn nghĩ rằng bản thân không trở về được.
Ninh Kim Sinh thấy bà như vậy càng tức giận, trong miệng lẩm bẩm nói: “Không làm được chuyện gì nên hồn.”