Giang Nguyên cùng Giang Hân cũng không khá hơn là bao, cả ngày bị Giang Ngạn lôi kéo lăn lộn như vậy, còn có tương lai gì đáng nói.
Ba đứa nhỏ này đến thành phố hình như cũng không có bạn bè gì, mấy lần nhìn thấy cũng chỉ có ba anh em đi cùng nhau, đi đến đâu cũng có nhau. Rõ ràng ở thành phố có nhà của riêng mình, nhưng dường như lại chưa từng hòa nhập vào thành phố này.
Ninh Hương không biết bây giờ bọn nó sống như thế nào, cũng không có hứng thú muốn biết.
Cô thu ánh mắt lại nhìn Lâm Kiến Đông, vẫn cùng Lâm Kiến Đông nói chuyện của mình.
Đợi đến khi xe buýt đến trạm, bọn cô lên xe mua vé quay về trường, thời gian còn lại còn nửa ngày, về đến trường còn có thể ngồi xuống làm rất nhiều việc. Lâm Kiến Đông quyết định quay về liền bắt đầu vẽ tranh, vẽ nữ thần.
Nhưng sau khi xuống xe còn chưa bước vào cổng trường thì dự định này của anh đã bị phá vỡ.
Sau khi xe buýt đến trạm, anh và Ninh Hương cùng nhau xuống xe. Từ trạm xe đi đến trường, khi sắp tới cổng trường, mắt anh vô tình quét qua một cái bỗng dừng lại, sau đó vô thức giơ tay bắt lấy cánh tay của Ninh Hương.
Ninh Hương vốn đang quay đầu nói chuyện với anh, bỗng bị anh kéo cánh tay như vậy, trong mắt cô hiện ra chút khó hiểu. Sau đó còn chưa đợi cô hỏi, Lâm Kiến Đông đã trực tiếp kép cô trốn sang bên cạnh.
Trốn xong, anh vươn đầu liếc nhìn cổng trường một cái mới lên tiếng nói: “Đấy có phải là mẹ em không?”
Ninh Hương thuận theo ánh mắt của anh nhìn qua, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo khoác xám thô kệch đang đi loanh quanh ở trước cổng trường, không phải mẹ cô Hồ Tú Liên thì là ai. Quả nhiên vẫn đến tìm cô.
Ninh Hương nhìn Hồ Tú Liên đang loanh quanh trước cổng trường, không có cảm xúc nào khác, chỉ im lặng cười một cái. Sau đó cô cũng không có biểu hiện gì dư thừa, hít sâu một hơi nói với Lâm Kiến Đông: “Đi thôi.”
Vốn luôn chuẩn bị cho việc này, không ngờ lại để cô gặp phải dưới tình huống này thật, vậy thì cứ giải quyết thôi, tránh cho vướng đường các bạn học khác.
Ninh Hương cùng Lâm Kiến Đông không quay về trường nữa mà quay người đi ngồi xe tiếp, một đường đi đến quân đội, tìm được tổ duy trì trật tự báo cáo có người lén lút ở trước cổng trường đại học Đông Vu, luôn đứng ở trước cổng trường không biết muốn làm gì, để tổ duy trì trật tự nhanh chóng đi bắt người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-262.html.]
Tổ duy trì trật tự hành động rất nhanh, lập tức cho điều hai người đến đại học Đông Vu xem tình hình.
* * *
Hồ Tú Liên kéo dài một tuần mới đến Tô thành là vì Hứa Diệu Sơn vẫn luôn không làm thư giới thiệu cho bà. Một tuần nay bà chạy đến đại đội mấy lần nhưng Hứa Diệu Sơn vẫn không làm thư giới thiệu cho, chỉ nói không có việc thì không được vào thành phố.
Hồ Tú Liên và Ninh Kim Sinh tức muốn chết, cảm thấy cả thế giới đều không để nhà họ sống yên. Về sau, thực sự không còn cách nào khác, Hồ Tú Liên liền trực tiếp lén chạy đến Tô thành, dù sao ngồi thuyền người khác vào thành phố cũng không cần giấy giới thiệu, chỉ cần không gặp phải kiểm tra là được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Kim Sinh không có đến bởi vì trong nhà cần phải có một người đi làm công kiếm công điểm. Trước mắt trong nhà đã vô cùng khó khăn, nếu còn không đi làm công kiếm công điểm, thì thật sự là cả nhà ôm nhau c.h.ế.t đói mất.
Hồ Tú Liên chọn ngày chủ nhật này, dậy từ sáng sớm, bữa sáng cũng không ăn liền một mình lẻn lên Tô thành. Sau khi xuống thuyền bà vẫn luôn vừa đi vừa hỏi đường tìm đến cổng trường đại học.
Trên người bà không có thư giới thiệu, hơn nữa vừa nhìn là biết không phải giáo viên hoặc nhân viên nhà trường, tất nhiên không dám tùy tiện đi vào trong.
Bà bèn tùy tiện ngăn một học sinh ngoài cổng nhờ người ta vào trong chuyền lời, bảo bản thân đến tìm con gái, nói con gái bà là sinh viên khoa lịch sử khóa 77, tên là Ninh Hương.
Bây giờ khóa 78 cũng đã bắt đầu nhập học, trong trường có sinh viên hai khóa 77 và 78, số lượng nhiều hơn đầu năm nhiều, trong trường đi lại toàn là người, có mười mấy tuổi, có ba mươi tuổi.
Học sinh nhiệt tình giúp đỡ người khác, đặc biệt là thấy Hồ Tú Liên thành thực lo lắng tìm con gái liền vào trong đến khoa lịch sử giúp bà hỏi. Kết quả sau khi hỏi mới phát hiện Ninh Hương không ở trường, trong lớp và ký túc cũng không có.
Người đó còn có lòng ra ngoài nói cho Hồ Tú Liên, nói là Ninh Hương ra ngoài rồi, không ở đây.
Đều là người không liên quan đến nhau, người ta sẽ không lừa bà. Hồ Tú Liên lịch sự nói cảm ơn, trong lòng lo lắng không thôi. Bà còn phải vội vàng về nhà, mắt thấy mặt trời đang dần ngả về phía tây, lại không biết Ninh Hương khi nào quay về.
Không quay về thì bà chỉ có thể đợi ngoài cổng, nghĩ rằng cô sớm muộn gì cũng quay về, ở cổng chặn cô là được.