Người khác tự dành cho mình thêm ít thời gian để giải trí và thư giãn, Ninh Hương thì dành nhiều thời gian hơn cho việc thêu thùa. Để làm ra các tác phẩm mới, cô còn rút thời gian đến thư viện đọc sách sưu tầm không ít tài liệu.
Đồng thời, cô cũng không quên vụ lộn xộn của nhà họ Ninh ở đại đội Điềm Thủy.
Một tuần sau khi khai giảng, chuyện Ninh Kim Sinh hoặc Hồ Tú Liên sẽ đến trường học tìm cô như Ninh Hương dự kiến không có xảy ra. Cô không biết là do Hứa Diệu Sơn ngăn lại, hay là có chuyện gì, cô cũng không muốn nghĩ nhiều đến chuyện đó.
Đến chủ nhật, Ninh Hương lần này không đi tìm Châu Văn Khiết và Lý Tố Phân học kỹ thuật thêu thùa, buổi sáng ăn sáng xong cô quay về ký túc xá thêu thùa một lúc, muộn một chút thì đi ra ngoài, đến khoa kiến trúc tìm Lâm Kiến Đông.
Thời gian nghỉ hè anh đã giúp cô rất nhiều, đủ kiểu dày vò mấy đêm liền, cô đã nói sẽ mời anh đi ăn. Trước mắt cũng không biết có thể giúp anh được chuyện gì, dù sao mời anh ra ngoài ăn chút đồ ngon chắc sẽ không sai được.
Ninh Hương đeo cặp sách đến khoa kiến trúc tìm Lâm Kiến Đông, sua khi nhờ được người chuyển lời thì đứng dưới tầng đợi anh xuống, gặp được anh cô trực tiếp nói: “Hôm nay rảnh không, em mời anh đi ăn đồ đắt nhất, bây giờ đi luôn.”
Cuối tuần thì có việc gì được, không tự tìm việc cho mình thì sẽ không có việc. Lâm Kiến Đông nhìn cô cười một cái, tất nhiên là không từ chối, quay lại dọn dẹp một chút xong liền cùng cô ra khỏi trường.
Trước đây Lâm Kiến Đông nói muốn ăn đồ đắt nhất chẳng qua là vì không muốn Ninh Hương khách sáo với anh, bây giờ thật sự đi ra ngoài ăn, anh cũng không có yêu cầu gì, nghĩ chỉ cần ăn bát mì là được.
Nhưng Ninh Hương lại không phải chỉ nói đùa với anh, cứng rắn dẫn anh đến Đắc Nguyệt Lâu.
Sau khi vào quán ngồi, cô gọi mấy món kinh điển nhất của quán, như cá quế chiên xù, tôm tích, bánh tráng trộn táo tàu… …hai người ăn không được bao nhiêu, gọi hai ba món là đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-261.html.]
Sau khi gọi món xong, Ninh Hương không nhiều lời với Lâm Kiến Đông, trực tiếp cầm cặp lấy tất cả tài liệu mình sưu tầm được trong tuần này đặt đến trước mặt Lâm Kiến Đông để anh xem.
Trong lúc Lâm Kiến Đông xem, cô ở bên cạnh nói: “Em nghĩ xong rồi, em muốn làm một bức thêu thần nữ, đây mà một số tài liệu văn tự liên quan em sưu tầm được, còn có một ít tư liệu hình ảnh. Chúng ta có thể bắt đầu từ những cơ sở tài liệu này tự sáng tạo ra một bức tranh mới. Từ phụ kiện cho đến trang phục của nhân vật, dáng vẻ thần thái hoàn cảnh, đều có thể làm thiết kế của riêng mình. Ý nghĩ trước mắt của em là muốn làm kiểu nữ thần vũ y bay trong gió đó, quần áo nhẹ nhàng, vô cùng xinh đẹp vô cùng kinh diễm.”
Lâm Kiến Đông vừa nghe vừa gật đầu, chậm rãi xem hết tài liệu mà Ninh Hương đưa anh. Sau khi xem xong anh lật lại xem kỹ một lần nữa, sau đó ngẩng đầu nhìn Ninh Hương nói: “Được, để anh tìm linh cảm xem, về anh sẽ vẽ thử một bức.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Hương nhìn anh cười, “Được, anh cầm những tài liệu này về theo, kết hợp một chút với cách nghĩ của em, quay về thì tìm linh cảm thử vẽ phác thảo trước, đầu tiên chỉ cần phác thảo ý tưởng hình dáng sơ bộ là được, sau đó chúng ta lại thảo luận một chút về bản phác thảo này. Đợi thảo luận xong tất cả các chi tiết rồi lại quyết định để anh hoàn thiện một lần nữa.”
Lâm Kiến Đông gật đầu, “Được.”
Nói xong ý tưởng và thiết kế chung của tranh nữ thần, món ăn cũng đã lấy lên gần hết. Ninh Hương cùng Lâm Kiến Đông thu lại tất cả tài liệu, cầm đũa bắt đầu ăn cơm, chủ đề lại chuyển sang ăn uống.
Bữa cơm này hai người ăn vô cùng thoải mái, cũng rất chậm rãi. Ăn cơm xong đi ra khỏi quán, mặt trời bên ngoài đã hơi nghiêng về nửa phía tây bầu trời. Ninh Hương cùng Lâm Kiến Đông cũng không đi dạo thêm nữa, cùng nhau bắt xe quay về trường.
Ngay khi đang đứng ở dưới tấm biển trạm xe chờ xe buýt, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đang nói chuyện, vô tình quay đầu lại liếc mắt nhìn, chợt nhìn thấy ba gương mặt quen thuộc đang đi trên phố.
Giang Ngạn cùng Giang Nguyên mặc áo sơ mi hoa và quần ống loe, trên mặt đeo kính mát, trong tay còn cầm một cái máy ghi âm màu đỏ, trên người giống như treo bốn chữ lớn--------vô cùng vênh váo.
Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân không nhìn thấy Ninh Hương đang đợi xe buýt, nghênh ngang đi trên đường, khí chất lưu manh đầy người. Ánh mắt Ninh Hương quét qua bọn nó một cái, rất nhanh liền thu lại, chỉ coi như không nhìn thấy bọn nó.
Giang Ngạn lớn hơn Ninh Ba Ninh Dương một tuổi, cũng học lớn hơn một lớp, bây giờ nên khai giảng học lớp chín. Học hết lớp chín sẽ phải thi cấp ba, với bộ dạng bây giờ của Giang Ngạn, sợ là đã xong rồi.