Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 257

Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:19:45
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trạm trưởng Trần biết bản thảo mà trạm thêu phát ra kia có thể làm ra đồ thêu thế nào, nhưng bản gốc của chính Ninh Hương thì anh ta thật sự không biết cuối cùng sẽ thành dạng gì.

Lúc đầu không ôm hi vọng đối với bức thêu này của Ninh Hương, nhưng lúc nhìn thấy thành phẩm, anh ta quả thật là bị trận kinh diễm. Không đợi cầm đến Tô Thành, anh ta liền bảo đảm nói: “Cái này khẳng định bán chạy!”

Ninh Hương cười cười: “Cảm ơn khẳng định của trạm trưởng.”

Trạm trưởng Trần rất vui vẻ nhận sản phẩm thêu của cô, tưởng tượng hai hai bức tác phẩm này đưa đến Tô Thành, nhất là bức lâm viên đồ kia, sẽ làm cho thợ may Mộc Hồ bọn họ và trạm thêu thêm vinh quang, trong lòng đã cảm thấy vô cùng thoải mái.

Bởi vì vui vẻ, tính tiền cho Ninh Hương cũng cực kỳ hào phóng. Lúc Ninh Hương nhận vật liệu, đột nhiên trạm trưởng Trần lại nhớ tới một số chuyện, liền quan tâm thăm dò mà hỏi Ninh Hương: “Phải rồi, nghe nói bởi vì chuyện sính lễ mà nhà cô bị người ta đập pháp, là nhà cô sao?”

Chuyện này ầm ĩ vô cùng lớn, người ở hai công xã Mộc Hồ và Lý Trạch đều nghe nói. Trạm trưởng Trần lúc ấy cũng là nghe những lời truyền miệng và đồn đãi này, còn nghe một nhân viên kỹ thuật nói, bị đập phá ấy chính là nhà Ninh Hương.

Bị hỏi vấn đề này, Ninh Hương không tránh né cũng không muốn nói nhiều, đơn giản nói: “Không rõ lắm, tôi chưa có về nhà.”

Tạm trưởng Trần dựa vào nét mặt của và giọng điệu của cô thì có thể nhìn ra ý cô, thế là cũng liền thức thời chỉ hỏi một câu như vậy, sau đó cũng không hỏi nữa. Anh ta đưa vật liệu cho Ninh Hương, chỉ bảo cô siêng năng làm việc.

Lúc Ninh Hương rời đi, trạm trưởng Trần còn nói với cô: “Nếu có khó khăn gì, đến trạm thêu tìm tôi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương tự tin có thể chống đỡ chuyện nhà họ Ninh, chính là vì hiện tại trạm thêu công xã xem cô như bảo bối, bởi vì cô đã có danh tiếng ở Tô Thành. Con người trạm trưởng Trần vốn dĩ tốt, nếu như cô muốn đến thả trạm thêu ứng ít tiền cũng rất dễ dàng.

Cô không có khó khăn gì cần trạm trưởng Trần giúp đỡ nhưng vẫn cười một cái, nói: “Cảm ơn trạm trưởng.”

Sau khi rời khỏi trạm thêu, Ninh Hương cũng không lập tức trở về. Cô đem theo vật liệu lại đi đến bưu điện công xã một chuyến, dùng tiền mua tem để gửi thư.

Là gửi thư đến đại đội Điềm Thủy, trước mắt cô có thể tìm thòi gian rảnh đến trạm thêu công xã nhưng không thể trở về đại đội Điềm Thủy. Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên mỗi ngày phải đi làm công, sẽ không tới công xã, nhưng vào thôn, coi như cô cẩn thận thì cũng sẽ bị biết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-257.html.]

Hiện giờ Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên ở biên giới sắp phát điên, toàn bộ dựa vào hơi thở gấp mà sống sót. Nếu như bắt được cô, dưới loại trạng thái này, vậy thì sẽ róc xương ăn thịt cô, không hút khô cô thì sẽ không để yên.

Bất kể như thế nào, đời này cũng đừng mong cô tốn một xu tiền nào cho nhà họ Ninh.

Ninh Hương biết mình không thể tránh một đời, bởi vì cô phải sinh hoạt bình thường. Cái này không liên quan chuyện xa hay gần trường học, chỉ cần người nhà họ Ninh biết cô ở đâu, chỉ cần người nhà họ Ninh muốn tìm cô, có xa hơn nữa bọn họ cũng sẽ đi tìm.

Nếu như Ninh Lan không phải chạy trốn không tìm được, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên phàm là biết cô ta ở đâu, bọn họ khẳng định tìm thủ phạm chính là Ninh Lan kia. Bây giờ là vì tìm không thấy Ninh Lan, cho nên chỉ có thể đến tìm cô thôi.

Nhưng Ninh Hương không phải Ninh Lan, cô cũng sẽ không giống như Ninh Lan, dùng cách mình bị thương tám trăm thì địch một ngàn để mà phản kháng, sau khi bỏ chạy chỉ có thể giống như chuột, sống trong bóng tối, không thể ra ngoài ánh sáng.

Nhất là vào khoảng thời gian trước khi cải cách mở cửa này, chạy trốn bên ngoài như vậy sẽ sống giống như đào phạm. Cũng không phải sợ bị Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên tìm thấy, mà nhân khẩu lưu động ở thời đại này vốn dĩ là bị hạn chế.

Nếu như không muốn bị trục xuất trở về, vậy cũng chỉ có thể đi đến đâu trốn đến đó.

Mà Ninh Hương phải làm, không phải công kích trả thù hay phá hoại, lấy tiền đồ tốt đẹp của mình để phá hủy nhà họ Ninh vốn không đáng bao nhiêu tiền, làm như vậy căn bản cũng không đáng giá, cuối cùng cũng không được bất kỳ hiệu ứng và hiệu quả tích cực gì.

Theo cảm tính mà nói, nhìn Ninh Lan và Ninh Kim Sinh Hồ Tú Liên cắn xé lẫn nhau rất hả giận, nhưng theo lý tính mà nói, Ninh Lan làm như vậy, ngoại trừ khiến nhà họ Ninh vốn khốn khó lâm vào đường cùng để giải hận, hiệu quả quả cũng không quá lớn.

Đồng thời, cơ bản chẳng khác nào đang hủy diệt chính mình.

Ninh Hương muốn quang minh chính đại mà sống, muốn đứng dưới ánh mặt trời, thẳng sống lưng đường đường chính chính mà sống. Cô muốn để cho tất cả mọi người biết, đời này không có bất kỳ ai có thể hà h.i.ế.p bắt nạt cô.

Chuyện cô không muốn làm, không có bất kỳ ai thể buộc cô làm.

Cô không làm sai chuyện gì, cô cũng không có gì phải sợ.

Loading...