Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 256

Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:19:43
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày hôm sau Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên liền không dẫn theo Ninh Ba Ninh Dương đến nhà hai anh em ăn chực nữa, Ninh Kim Sinh đi đội sản xuất mượn một chút khẩu phần lương thực. Bởi vì đội sản xuất cho mượn có hạn ngạch, bọn họ cũng chỉ miễn cưỡng mượn đủ ba tháng ăn.

Bất quá có thể chịu đựng được đến vụ thu thì cũng không tệ.

Ngoại trừ mượn lương thực, Ninh Kim Sinh ở đội sản xuất còn thế công điểm để mượn chút tiền. Đội sản xuất cũng không phải là dư lương thực ăn không hết, tiền nhiều xài không xuể, nhất là vào mùa này cái gì cũng có hạn, nghèo cũng không phải chỉ nghèo một người, cho nên tiền cho mượn cũng không nhiều.

Công điểm Ninh Kim Sinh một tháng kiếm được không kém mà tương đương với năm tệ, đội trưởng đội sản xuất thấy nhà ông thực sự đáng thương, liền cho ông ứng ba tháng công điểm, cho ông mượn mười lăm tệ.

Cầm lương thực và tiền về đến nhà, Ninh Kim Sinh lại lấy tiền đến xã mua bán một chuyền, mua một cái nồi sắt nhỏ và hai bát sứ rẻ nhất cùng với hai đôi đũa. Những thứ khác tạm thời có thể không cần, đồ để ăn nhất định phải mua.

Mà chỉ mua chút đồ ấy đã xài gần một nửa số tiền.

Mắt thấy sắp khai giảng, học phí cho Ninh Ba Ninh Dương đi học mới là vấn đề lớn, rầu đến mức ngủ không yên.

Trước mắt chính sách giáo dục đã thay đổi, không giống đọc sách vô dụng như trước kia, hiện tại đọc sách thi đại học trở thành con đường dễ dàng nhất để con nhà nghèo thay đổi vận mệnh. Hai vợ chồng còn muốn để Ninh Ba Ninh Dương thi đại học, làm cho nhà được vẻ vang.

Trước đó, bởi vì chuyện sinh lễ mà Hồ Tú Liên đã mượn tiền của chị em bà, đi mượn nữa cũng mượn không được. Sớm biết nhà họ Triệu sẽ ngang ngược đến mức độ này, vậy lúc ấy bà cũng không nên đưa mười mấy tệ cho mẹ tên thọt ấy.

Bọn họ trước đó đến nhà khác cũng không mượn được tiền, tình trạng trong nhà như vậy, người ta sợ nhà họ hoàn toàn không trả nổi nên không thể nào lại cho mượn, đương nhiên bọn họ cũng không muốn cứ không kiêng nể như nhờ ông nhờ bà được.

Đến cùng làm sao bây giờ đây, Hồ Tú Liên nằm trong lều nhỏ lật qua lật lại ngủ không được, trong lòng kìm nén đến khó chịu, mỗi đêm đều như vậy.

Ninh Kim Sinh nhìn bà lật người qua lại cũng rất bực bội, chỉ hỏi bà: “Không ngủ mà làm gì vậy?”

Nhìn Ninh Ba Ninh Dương ngủ thiếp đi, Hồ Tú Liên hít một hơi hỏi Ninh Kim Sinh: “Sắp khai giảng rồi, chút tiền thừa trong tay chúng ta chỉ đủ học phí cho một đứa Ninh Ba hay Ninh Dương, vậy phải làm sao?”

Hơn nữa trong nhà thiếu nợ càng ngày càng nhiều, dựa vào kiếm chút công điểm, thật không biết phải trả tới khi nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-256.html.]

Nghe được vấn đề này, Ninh Kim Sinh cũng cảm thấy thở không ra hơi, hít thật sau, lát sau mới nói: “Làm sao? Hoặc là một đứa nghỉ học đi làm kiếm công điểm, hoặc là…”

Hoặc là cái gì, hai vợ chồng nhìn nhau trong đêm tối lờ mờ, cùng nhau suy nghĩ. Mặc dù có chút bỉ ổi không còn mặt mũi, nhưng đây cũng là cách duy nhất còn lại mà vợ chồng bọn họ còn có thể thử một lần.

Ninh Lan tồi tệ kia ôm tiền chạy mất, không biết đến cùng là chạy đi đâu, biển người mênh m.ô.n.g căn bản không có cách nào ra ngoài tìm. Ninh Hương hiện tại chạy rồi, nhưng trường học của cô chạy không thoát, khai giảng cô sẽ trở về.

Trong tay Ninh Hương có tiền, không đưa ra được hai trăm tiền sính lễ nhưng vẫn có thể đưa mấy chục tệ trợ giúp trong nhà.

Nhưng nghĩ tới thái độ của Ninh Hương, trong lòng cũng ấm ức, Hồ Tú Liên lại thở một hơi, nói: “Cái đồ lòng lang dạ sói này, đến trường học tìm nó chỉ sợ nó sẽ không gặp chúng ta. Con bé này tâm địa cứng rắn, khẳng định là nó biết trong nhà gặp khó khăn nhường nào nhưng nó cũng không trở lại, đến nhìn cũng không tới nhìn chúng ta một cái.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Kim Sinh hít một hơi thật sâu: “Bây giờ nó là sinh viên, bên cạnh đều là người có mặt mũi, chỉ có đến trường học tìm nó, nếu nó không muốn mất mặt thì sẽ nhanh chóng móc tiền ra. Tiền ra rồi, chúng ta cũng sẽ không nói lờ gì.”

Hồ Tú Liên ngẫm lại cảm thấy cũng phải, nếu cô đã nhẫn tâm, thì đừng trách bọn họ vô tình. Ăn nói khép nép cầu cô vô dụng vậy thì đành phải cứng rắn, uy h.i.ế.p cô. Bây giờ cô là sinh viên, vô cùng rạng rỡ tươi đẹp, có thể không biết xấu hổ sao?

Chân trần không sợ mang giày, hiện tại bọn họ sống qua ngày cũng không đòi cơm ngon bao nhiêu, còn cần mặt mũi gì nữa?

Hồ Tú Liên hít mũi, dùng sức xoa mắt một cái: “Không cần cái mặt già này nữa!”

Cái mặt già này so với chuyện Ninh Ba Ninh Dương đi học và thi đại học, căn bản cũng không đáng giá bao nhiêu tiền!

***

Giữa tháng tám, Ninh Hương đều thêu xong việc thêu trong tay, cô dựa theo bản đồ mà Lâm Kiến Đông vẽ cho cô để trở về công xã Mộc Hồ. Trên đường hỏi người khác mấy lần, ngược lại cũng không đi đường quanh co quá nhiều.

Từ sáng sớm đã xuất phát, giữa trưa đến trạm thêu giao sản phẩm thêu lấy tiền công, đồng thời lại nhận vật liệu mới.

Loading...