Nhưng Ninh Kim Sinh sụp đổ thì sụp đổ cũng không thật sự đập đầu chết, dù nói thế nào nhà ông còn có vợ con đang đợi ông nuôi. Sau cơn mưa lớn, ông thu lại tâm tình, có ấm ức có muốn c.h.ế.t thì vẫn phải dựng lại nhà lều.
Lần này may mắn một chút, nhà lều và bếp lò dựng lên mấy ngày cũng không bị mưa, phơi khô dưới ánh mặt trời, một nhà bốn người miễn cưỡng cũng có chỗ trú thân tránh mưa.
Trước khi nhà lều và bếp lò đều dựng xong, phơi khô và được cố định, Ninh Kim Sinh đưa một nhà bốn người vẫn là luân phiên ở nhà hai anh em trai của ông mà ăn uống sống qua ngày. Cũng may nhà anh em ông dư chút lương thực, mỗi ngày ăn tiết kiệm, miễn cưỡng có thể nuôi bọn họ một khoảng thời gian.
Nhưng mà khoảng thời gian này làm cho mối quan hệ của Ninh Kim Sinh và hai anh em của ông xấu đi, biểu hiện của hai anh em họ cũng không quá rõ ràng, chị dâu và em dâu thì đều thể hiện rõ trên mặt, không kiên nhẫn với bốn người nhà ông.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kỳ thật chỉ cần không phải người quá ngu ngốc, ai lại không nhìn ra sắc mặt kia chính là đang đuổi người, chỉ là vẫn còn giữ lại mặt mũi giả tạo mà không nói ra miệng thôi. Nhưng một nhà bốn miệng ăn của Ninh Kim Sinh không có chỗ đi, chỉ có thể làm như nhìn không hiểu sắc mặt người ta.
Giả bộ nhìn không hiểu để ăn chực thì không c.h.ế.t đói, nhưng cảm giác mỗi ngày nhìn sắc mặt người ta cũng không dễ chịu gì, nhất là người cực kỳ hiếu thắng như Hồ Tú Liên. Bất quá không dễ chịu thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, nhìn sắc mặt người ta không phải tốt hơn c.h.ế.t đói nhiều sao?
Mắt thấy nhà lều và bếp lò đã dựng xong, người có thể không dựa vào họ nữa, hai anh em của Ninh Kim Sinh và vợ bọn họ đều thở nhẹ một hơi, nghĩ rằng rốt cục có thể thoát khỏi cả nhà bộ người phiền phức này rồi.
Một nhà bốn người này thực sự không phải đồ vật, mỗi ngày cho ăn cho uống, mưa thì cho trú, mặt mũi bọn họ còn tràn đầy oán khí, giống như bọn họ không phải đang giúp nhà họ mà là đang trả nợ nhà họ vậy, như này thì ai mà vui vẻ?
Bữa cơm cuối cùng này là ăn chực ở nhà anh em của Ninh Kim Sinh, em dâu ông ở trên bàn cơm liền trực tiếp nói: “Anh hai chị dâu, người ta nói anh em thì tính cho rõ, ở nhà chúng em tránh mưa chen nhau ngủ thì không tính đi, những thứ các anh ăn uống ở nhà em trong khoảng thời gian này thì chúng em đều nhớ kỹ à. Chúng em cũng nghèo, sống cũng không tốt lành gì, các anh có thì phải trả à.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-255.html.]
Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên hơi buồn bực, trực tiếp không muốn nhìn người em dâu này. Ninh Ba Ninh Dương húp cháo loãng ở bên cạnh mở miệng nói với thím bọn nó: “Chú và cha là anh em ruột, người một nhà chẳng phải nên giúp đỡ nhau sao?”
Em dâu không nói, cười một cái: “Chúng ta giúp rồi đó, cho các người ăn uống trong thời gian dài như vậy, thế này không tính là giúp sao? Chúng ta giúp các người xong, các người không thể vừa quay đầu liền không nhận nợ, đến cả ăn uống cũng không trả chứ? Nếu không phải anh em ruột, ai lại để cho các người ở trong nhà ăn cơm một thời gian dài như vậy? Chúng ta cũng không đủ lương thực, trước mắt chống đỡ không đến vụ thu.”
Ninh Kim Sinh ở bên cạnh buồn bực, đã sớm biết hai anh em đối với ông không thật lòng là bao, giúp bọn họ cũng là bất đắc dĩ do mối quan hệ, thế là lên tiếng nói: “Sẽ trả cho nhà cô, một hạt lương thực cũng sẽ không thiếu.”
Em dâu cười cười: “Còn có nhà anh cả và chị dâu nữa, còn có lúc đến bệnh viện kiểm tra lấy thuốc, số tiền ứng trước kia…”
Hồ Tú Liên buồn rầu sâu sắc, trong lòng ấm ức khó chịu dị thường, lặng tiếng nghĩ —— Cứ phải nhắc đến chuyện trả tiền trả lương thực vào lúc này? Nhà bọn họ hiện tại cũng rơi vào nông nỗi nào rồi, vẫn không có một chút nhân tình nào như vậy!
Em dâu nhìn sắc mặt hai người họ, vừa nhìn liền biết bọn họ không vui vẻ. Khoảng thời gian này nhà họ vẫn cứ như vậy, động một chút lại bày ra khuôn mặt thế này, giống như cả thế giới đều thiếu nợ bọn họ vậy.
Mặc kệ bọn họ bày ra vẻ mặt gì, tóm lại tiền và lương thực không thể không đòi, cho nên bà ta lại tiếp tục nói: “Nếu hiện tại anh chị không có cách, em chỉ cho anh chị cách này, khai giảng đi tìm A Hương mượn ít tiền, nghỉ học được mấy ngày đâu.”
Em trai Ninh Kim Sinh cắm đầu ăn cơm không nói lời nào, toàn để cho vợ mình ra làm người xấu. Mà Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên cũng cắm đầu không nói lời nào, hớp miếng cháo loãng vào miệng chỉ cảm thấy đắng chát.
Nói gì giờ, mặc kệ là nói gì, tính tình vừa bộc phát thì tuyệt đối là cãi nhau. Ăn của người ta uống của người ta, thật đúng là không dám nóng nảy.
Có cũng chỉ có thể cố gắng nín nhịn.