Học phí trung học cơ sở là 6 đồng một người một học kỳ, hai người chính là 12 đồng.
Ngoài học phí, còn có phí sinh hoạt bữa trưa ăn cơm tại trường, không chỉ cần tiền mà còn cần lương thực.
Trong nhà còn không đủ ăn, hai ba tháng tiếp theo sợ là phải ăn cám, ăn rau rừng để sống, làm sao còn tiền đóng học cho hai đứa nhỏ đi học? Lấy 12 đồng học phí và phí sinh hoạt ở đâu ra?
Ăn, uống, đi học đều trở thành vấn đề lớn, mua gạch lợp nhà càng không có khả năng. Mùa hè thời tiết nóng nực còn có thể lộ thiên ngủ trên chiếu rơm, đến mùa đông chẳng phải sẽ c.h.ế.t cóng ngoài trời sao?
Ninh Kim Sinh càng nghĩ càng cảm thấy không thể sống nổi nữa, nghĩ lại, đêm qua c.h.ế.t dưới cái cuốc đấy đi cho xong.
Bây giờ ngay cả việc sống sót cũng trở thành một vấn đề, về phần có bị người ta cười nhạo hay không cũng không lo nổi nữa.
Người chỉ khi có đủ cái ăn rồi mới cần đến mặt mũi.
Trong đầu Hồ Tú Liên cũng không ít lần nghĩ đến những điều này, bà cũng cảm thấy nhưng ngày tháng tiếp theo khó mà sống nổi, bị ép đến muốn nhảy xuống sông c.h.ế.t đi cho rồi. Nhảy xuống sông bị nước dìm c.h.ế.t thì sẽ không cần nghĩ tới những thứ này, không cần sống như thế này nữa.
Bà trước giờ vẫn luôn hiếu thắng, nhưng bây giờ không phải bị người ta cười nhạo không còn mặt mũi đi ra ngoài sao, không biết phải sống tiếp như nào.
Nghĩ đến đó, nghiêng người một cái, nước mắt Hồ Tú Liên liên tục chảy ra, rơi xuống chiếc chiếu rơm rách nát.
Đêm qua không ngủ được bao nhiêu, đêm nay ngủ trong đống đổ nát của chính ngôi nhà của mình, trong lòng như nghẹt thở, càng không tài nào chợp mắt được. Trong đầu tính toán rất nhiều chuyện, mỗi một chuyện mỗi mọi việc đều dẫn đến một kết quả - cuộc sống này thật sự khó mà trôi qua.
Cứ phải khi lòng đầy chua xót nước mắt rơi không tài nào ngủ được thì trên trời đột nhiên vang lên một tiếng sét, ngay lập tức khiến bầu trời sáng choang như ban ngày, sau đó cả gia đình bốn người chưa kịp phản ứng thì những hạt mưa to như hạt đậu đã tí tách rơi xuống.
Có câu nói như nào nhỉ, một người khi đã xui xẻo thì uống nước bị nhét kẽ răng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-254.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Cả nhà 4 người giật mình vì cơn giông, vội thu dọn chiếu rơm chuẩn bị tìm chỗ trú mưa. Kết quả, vừa cuộn được hai cái chiếu cỏ xong, toàn thân đều bị nước mưa làm cho ướt đẫm, trận mưa này giống như chậu nước đổ xuống vậy.
Vốn dĩ cảm xúc của vẫn có thể kìm được, nhưng bị cơn giông dột cho như vậy, Hồ Tú Liên triệu để không còn kìm được cảm giác sụp đổ. Bà cầm chiếu cỏ trên tay, trên mặt trên tóc đều là nước mưa, oa một tiếng bật khóc nức nở, vừa khóc vừa hét: “Ông trời, ông muốn ép c.h.ế.t gia đình chúng tôi phải không!”
Ông trời như hiểu được lời bà nói, bỗng nhiên lại cho một tia sét xuống, răng rắc một tiếng nổ lớn, trực tiếp làm cho gương mặt của một nhà bốn người bị chiếu đến trắng bệch.
Ninh Ba Ninh Dương bị dọa tới mức môi không còn chút máu, hai chân mềm nhũn, toàn thân phát run.
Cơn mưa to này chỉ rơi hơn nửa đêm, trước khi trời sáng đã ngừng. Buổi sáng mặt trời mọc lên như thường, giống như một đêm sấm chớp đan xen, gió mưa xối xả đều chỉ là một giấc mộng.
Sau khi bị mưa nặng hạt tưới vào, ngày hôm sau Ninh Kim Sinh liền bắt đầu bắt đầu dựng lều ở nhà. Chỉ còn lại hai chỗ tường bị khuyết góc, dùng bùn nhão dán gạch lên, dùng gạch vỡ xây lại cho dài thêm chút, sau đó dùng rơm rạ và thân cây che phần đỉnh lại.
Tự mình chắp vá lại, nhà lều dựng được cũng không lớn, chỉ đủ một nhà bốn người miễn cưỡng chen nhau ngủ.
Dựng nhà lều xong, Ninh Kim Sinh lại cầm gạch vỡ chồng lên nhau thành cái lò đơn giản, bốn phía là ống thẳng, bên trên để một cái nồi là thành, bệ bếp hay ống khói gì khác thì đều không có, có thể sặc khói miễn cưỡng nấu cơm nóng ăn cũng không tệ rồi.
Nhưng ai biết Ninh Kim Sinh cực khổ dựng nhà lều và bếp lò này lên, bùn nhão còn chưa khô, chưa bắt đầu dùng thì bỗng một trận mưa to khiến cho nhà lều và bếp lò ông dựng lên đều bị cuốn sập.
Cực khổ nhiều ngày như vậy, trong nháy mắt lại biến thành hư ảo.
Ông trời thật sự muốn ép bọn họ đi chết, tâm trạng Ninh Kim Sinh hoàn toàn sụp đổ, nổi điên trong cơn mưa lớn, dùng chân đạp nhà đống gạch vỡ của nhà họ, trong miệng mắng nhà họ Triệu, mắng con gái, mắng ông trời, sau khi nổi điên thì không có tí sức lực nào mà ngồi khóc trên đất.
Nước mưa ào ào rơi xuống, ông ngồi dưới đất khóc đến nỗi nước mắt nước mũi lã chã, khiến cho hàng xóm đều lo lắng.
Nhưng ai lo lắng thì Triệu Thái Tú ở sát vách cũng không cảm thấy lo lắng, bà ta chỉ cảm thấy sảng khoái, trợn trắng mắt nói: “Đáng đời!”
Người khác hại ông thì thôi, ông trời cũng nhiều lần hại ông, ông nói thử xem có phải ông làm nhiều chuyện thất đức hay không?