Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 250

Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:19:28
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu như cô muốn gánh chuyện này thì cô có tự tin mình có năng lực có thể gánh được.

Nhưng mà cái nhà này không xứng để cô gánh.

Lâm Kiến Đông nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô và hơi suy nghĩ một chút, vẫn quyết định mang chuyện tối hôm qua toàn bộ kể cho Ninh Hương nghe, nhà họ Triệu đến nhà đòi tiền như thế nào, khi không nhận được tiền lại đập đồ cướp đồ như thế nào.

Bây giờ nhà họ Ninh tán gia bại sản, mất hết mọi thứ.

Lâm Kiến Đông nói: “Gạch ngói trong nhà đã bị đập vỡ gần một nửa rồi, khi đó bí thư Hứa không ở trong đội, anh ta đến công xã làm việc chưa về, đợi anh ta về nghe thấy chuyện và đưa dân binh đến thì tất cả mọi thứ đã hoàn toàn bị đập nát rồi, chú Kim Sinh cũng bị đánh bể đầu chảy m.á.u ngất đi, chỉ có thể đưa đến bệnh viện thôi.”

Nghe đến câu cuối, cuối cùng Ninh Hương cũng mở miệng hỏi một câu với biểu cảm không có chút tình cảm nào cả: “Chết rồi sao?”

Lâm Kiến Đông nhìn cô: “Không có, trên đường đưa đến bệnh viện đã tự mình tỉnh lại rồi, đến bệnh viện làm kiểm tra rồi, bị đánh không có vấn đề gì nghiêm trọng cả, lấy chút thuốc liền về nhà rồi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương nhìn đống tro tàn dưới đáy lò và khẽ cười một cái, sau đó lại cười thêm một cái nữa.

Lâm Kiến Đông chỉ nhìn cô chứ không có nói thêm gì cả.

Một lúc sau Ninh Hương mới quay đầu qua nhìn anh: “Có phải anh cảm thấy em quá nhẫn tâm không?”

Lâm Kiến Đông lắc lắc đầu: “Người nhẫn tâm là A Lan, em cũng là người bị liên lụy thôi, tự bảo vệ không phải là nhẫn tâm.”

Ninh Hương quay đầu qua tiếp tục nhìn đống tro tàn dưới đáy lò, đây là lần đầu tiên cô nói cho người khác nghe về chuyện xấu trong nhà cô và để lộ tâm trạng của mình, cô nói: “Em cũng nhẫn tâm, em hận bọn họ, cảm thấy những gì họ gặp phải đều là quả báo cả, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên hai người họ là báo ứng của Ninh Lan, Ninh Lan cũng là báo ứng của Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên.”

Cả gia đình kiếp trước hút m.á.u của cô đều sống cuộc sống rất tốt, sống trong hình hài người cuộc sống súc vật, đắc ý sung sướng biết bao nhiêu, kiếp này không có cô liền trở thành một bầy chó điên chó dại, vì lợi ích của bản thân cắn xé lẫn nhau, không chút tình cảm không ngừng xâu xé.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-250.html.]

Tất cả đều là con quỷ hút m.á.u ích kỷ vụ lợi, không hút được m.á.u của người khác liền nhai xương lẫn nhau vậy.

Tốt lắm, rất sảng khoái.

Lâm Kiến Đông vẫn đang nhìn Ninh Hương, bỗng chốc lên tiếng: “Đây là báo ứng của họ.” Nghe thấy câu này, Ninh Hương lại quay đầu qua nhìn Lâm Kiến Đông, lời nói vừa rồi của cô chỉ là trong lúc không kiềm chế được cảm xúc thôi, cô còn tưởng Lâm Kiến Đông sẽ cảm thấy cô quá tiêu cực, sẽ tiến lên khuyên nhủ cô đi theo hướng hòa thuận. Dù sao người chưa từng trải qua chuyện cô từng trải qua thì đa số đều không thể hiểu được tâm trạng của cô, rất nhiều người đều thích khuyên cô giảng hòa.

Thấy Lâm Kiến Đông hùa theo cô, Ninh Hương nhìn Lâm Kiến Đông nở một nụ cười thả lỏng, sự tiêu cực trong lòng cũng biến mất.

Cơm trong nồi nấu thêm một lúc, cô lấy chén bới cơm, sau đó bưng thức ăn đã xào sẵn ra, lượng thức ăn không nhiều lắm, cũng may Lâm Kiến Đông có mang một hộp cải mặn đến, vừa hay được một bữa cơm.

Lúc ăn cơm Ninh Hương nói với Lâm Kiến Đông: “Từ chỗ này đến công xã chúng ta đi thế nào nhỉ? Ăn cơm xong anh vẽ một cái bản đồ cho em có được không, em làm xong công việc thêu thùa phải đến công xã nộp và lãnh tiền về.”

Lâm Kiến Đông gật gật đầu: “Được thôi.”

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Kiến Đông vừa nói phải đi về hướng nào đi thế nào, lúc qua đường có chỗ nào mang tính biểu tượng, tất cả đều vẽ lên cuốn sổ và tỉ mỉ nói cho Ninh Hương nghe một lần.

Ninh Hương nghe xong liền cầm tấm bản đồ được vẽ nguệch ngoạc, cô xem một lúc rồi nói: “Tìm không được em sẽ đi hỏi người ta.”

Nói rồi cô nhìn thứ Lâm Kiến Đông vẽ lại nhớ ra thứ gì đó liền vội vàng đi vào trong phòng, một lúc sau đi ra, trên tay có cầm một tấm tranh thêu.

Cô cẩn thận mở tấm tranh thêu ra cho Lâm Kiến Đông xem và hỏi anh: “Tấm tranh thêu của khu rừng kia em đã thêu xong rồi, anh cảm thấy thế nào?”

Lâm Kiến Đông xem sản phẩm thêu thùa kia, đôi mắt bỗng chốc trở nên sáng rỡ, nếu như bức tranh anh vẻ là một cái khung sườn của căn nhà thì sản phẩm thêu thùa trước mắt chính là một cung điện hoàn thiện khung sườn căn nhà của anh với vẻ tráng lệ nguy nga nên tất cả các chi tiết đều khiến người khác cảm thấy kinh ngạc.

Tỉ mỉ, đẹp đẽ và kiêu sa vô cùng.

Loading...