Lâm Kiến Đông xách theo một cái giỏ tre đựng đầy rau củ đi ra khỏi cửa, khi đi đến đầu thôn lại nghĩ ra chút việc, vì thế anh dừng chân quay người nhanh chân quay vào trong thôn, đi thẳng đến nhà Hứa Diệu Sơn.
Khi tới nhà Hứa Diệu Sơn thì đúng lúc chạm mặt anh ta vừa đi ra khỏi cửa.
Gặp mặt chào hỏi một cái, Lâm Kiến Đông cũng không làm chậm trễ thời gian của Hứa Diệu Sơn nữa mà trực tiếp hỏi anh ta: “Bí thư Hứa, chú Kim Sinh thế nào rồi?”
Sắc mặt Hứa Diệu Sơn khá thoải mái, anh ta vừa đi vừa nói: “Không có trở ngại gì lớn cả, trên đường đưa đi bệnh viện đã tỉnh rồi, tới bệnh viện làm một vài kiểm tra, nói là bị chấn động não nhẹ, lấy một ít thuốc uống, tối hôm qua được về nhà rồi.”
Lâm Kiến Đông gật gật đầu, anh đi bên cạnh Hứa Diệu Sơn lại hỏi: “Chuyện ở nhà ông ấy thì thế nào?”
Hứa Diệu Sơm quay đầu qua nhìn Lâm Kiến Đông một cái: “Làm thế nào sao? Nói chung tôi cũng không lo được, nhà ông ấy đuối lý trước nên nhà họ Triệu người ta mới có lý do đấy. Nếu như ông ấy không phục thì đến đồn cảnh sát báo án và kiện lên huyện, tôi cũng không ngăn cản đâu.”
Lâm Kiến Đông hít thở nhẹ nhàng, rồi lại gật gật đầu không nói nhiều nữa, anh chỉ nói: “Tôi cũng không làm phiền anh làm việc nữa.”
Sau khi tìm Hứa Diệu Sơn tìm hiểu tình trạng của Ninh Kim Sinh thì Lâm Kiến Đông lại đi ra khỏi thôn. Anh từng đến ngôi nhà thuyền của Ninh Hương một lần, khi đó đã đi qua nhiều ngã rẽ nhưng con đường đi thế nào anh vẫn còn nhớ.
Lần này chỉ tốn thời gian nửa ngày anh đã đến ngôi nhà thuyền bên cạnh bờ hồ của Ninh Hương.
Khi đến nơi Ninh Hương vừa chuẩn bị vo gạo nấu cơm trưa, anh gọi Ninh Hương đi ra khỏi thuyền và nở nụ cười chào hỏi với cô, sau đó bước lên sàn gỗ chuyền cái giỏ quà đến trước mặt cô.
Ninh Hương hơi do dự một lúc nhưng vẫn đưa tay ra đón lấy, sau đó cô bảo anh ở bên ngoài đợi một chút, còn cô đi vào trong nhà nấu cơm trước, số gạo vừa vo lúc này không đủ phần cho hai người nên tất nhiên phải hốt thêm hai chén gạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-249.html.]
Lâm Kiến Đông đứng trên sàn gỗ thò đầu nhìn vào trong thuyền và hỏi Ninh Hương: “Có cái gì cần anh phải giúp đỡ không?”
Ninh Hương không có thứ gì phải làm phiền anh cả, cô vừa vo gạo vừa quay đầu qua nhìn anh: “Anh đi đường nửa ngày trời rồi, anh hãy ngồi xuống nghỉ ngơi đi, trong thuyền hơi chật chội, anh lấy cái ghế lên bờ tìm bóng mát ngồi đi, chỗ đó mát mẻ hơn.”
Lâm Kiến Đông không chịu được rảnh rỗi, Ninh Hương không cần anh giúp đỡ, anh liền tự đi vào thuyền nhà liếc nhìn vài cái, xong xuôi anh liền đi vào xách thùng nước, sau đó lại mang thùng nước ra ngoài định lấy chút nước sạch cho Ninh Hương, Ninh Hương thấy anh xách thùng đi ra cửa liền nhanh tay bỏ thau vo gạo chạy theo ra ngoài và nói với anh: “Trời giữa trưa nắng như thế này, anh đừng đi nữa, nước trong chạy còn đủ ăn một bữa, đợi chiều tối trời mát em tự đi lấy.”
Lâm Kiến Đông quay đầu nhìn cô: “Không sao, anh cũng đang rảnh rỗi thôi mà.”
Ninh Hương thấy bộ dạng rất muốn đi của anh, chỉ còn cách nói với anh: “Chính là ở bên này trong thôn, ở đầu thôn có một cái giếng lấy nước, anh xách một thùng là được rồi, cơm sắp nấu xong rồi.”
Lâm Kiến Đông ừ một tiếng liền xách thùng nước lên trên bờ, dưới cái ánh nắng chói chang đã tìm thấy cái giếng nước do Ninh Hương nói và đánh một thùng nước lên, lại xách thùng nước quay về thuyền và đổ hết toàn bộ vào trong cái bể nước nhỏ.
Anh đi xách nước là bởi vì nhìn thấy nước trong bể sắp sửa dùng hết, vì vậy nếu đã xách thì tất nhiên cũng không chỉ xách có một thùng nước thôi, sau đó lại đi qua đi lại vài chuyến và đổ đầy cái bể nước. Ninh Hương thấy anh thật sự không chịu được rảnh rỗi nên cũng không khách sáo với anh nữa. Đợi anh xách xong thấy trán anh đầy mồ hôi, cô mới đứng dậy từ lò nấu và múc nửa thau nước vào bồn rửa mặt để anh rửa mặt.
Múc nước xong Ninh Hương lại ngồi xuống bên cạnh lò bắt lửa, bởi vì chiếc thuyền đang ở dưới tán cây bóng mát, mặt hồ lại có một tràng gió lạnh thổi vào cửa sổ nên trong thuyền không nóng lắm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cơm đã nấu gần chín rồi, cô bèn quạt tắt lửa dưới lò, chỉ để lại một chút lửa yếu ớt nướng giòn cái chảo thôi, đợi Lâm Kiến Đông rửa mặt xong liền ngồi xuống bên cạnh cái bàn nhỏ, cô nhìn về phía anh hỏi: “Nhà họ Triệu tìm đến nhà sao?”
Lâm Kiến Đông gật gật đầu: “Tối hôm qua đã tìm đến nhà và làm lớn chuyện lên.”
Ninh Hương chỉ nhìn ngọn lửa yếu ớt dưới đáy nồi và không nói gì cả, biểu cảm cũng không có bất kỳ thay đổi nào, nếu như cô thật sự không nỡ để nhà họ Ninh gặp phải cái nạn này thì khi đó cũng không len lén trốn lên thuyền.