Nói đến đây, Trần Xuân Hoa lại hạ giọng nói: “Nếu những thứ cướp về kia thật sự không đủ hai trăm tệ, nhà họ Triệu có thể cứ như vậy mà bỏ qua sao? Con trai nhà họ Triệu sau này không tìm được vợ nữa, trước kia còn có thể nói là bởi vì chân, vậy sau này khẳng định đều đổ lên đầu nhà họ Ninh. Mẹ nói trước như vầy, tám phần là nhà họ Triệu sẽ còn đến trút giận, sau này Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên sẽ không có một ngày tốt lành. A Lan làm chuyện này thật nhẫn tâm, quả thật là ép cha mẹ nó đi c.h.ế.t mà.”
Anh cả Lâm Kiến Quốc lên tiếng tham gia chủ đề: “Đây còn không phải là chuyện chú Kim Sinh và thím Tú Liên tự mình gây ra sao, A Lan có đồng ý cuộc hôn nhân này hay không, con không tin bọn họ không biết. Nhất định bắt A Lan gả đi, không phải là vì coi trọng hai trăm tệ kia sao? Lúc nhận hai trăm tệ thì vui vẻ liền không cảm thấy tiền này phỏng tay sao?”
Vợ anh cả quay đầu nhìn anh ấy, âm thanh mềm mỏng: “Vậy A Lan cũng không nên trộm tiền trong nhà đi chứ, hơn nữa nó cố ý chờ nhận sính lễ xong mới trộm tiền bỏ đi, rõ ràng chính là muốn hại c.h.ế.t cha mẹ nó. Nếu nó thật sự không đồng ý gả đi thì còn có cách khác, hiện tại cũng không phải xã hội xưa, A Hương đến ly hôn cũng có thể. Cha mẹ nó thực sự không phải cha mẹ tốt, nhưng từ nhỏ đến lớn đối với nó cũng không quá mức khắt khe, cũng không ban ngày ban mặt mà đánh chửi nó, nó còn học lên cấp ba nữa. Nỗi hận của nó đối với cha mẹ cũng không đủ để làm đến bước này.”
Vợ anh hai cũng nói tiếp: “Quả thực làm quá nhẫn tâm, con cũng không thấy Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên là người tốt lành gì, nhưng A Lan này cũng thật xấu xa. Xem A Hương nhà bọn họ đi, đó mới là khổ thật sự, từ nhỏ đã bỏ học giúp đỡ nuôi gia đình, A Lan lớn như vậy đã nếm qua cực khổ gì? Làm gì khiến nó làm chuyện tuyệt tình như thế?”
Trần Xuân Hoa huơ huơ đũa trong tay: “Một người xấu làm xấu một nhà, một khóm tre xấu mọc ra măng tốt như A Hương. May mà A Hương sớm tránh đi, không thì hiện tại cũng bị A Lan hại đến thừa c.h.ế.t thiếu sống. Thằng ba nói không sai, số mệng A Hương quả thật không tốt, sinh ra ở loại nhà như nhà họ Ninh. Con bé nên trốn thật xa, nếu không một ngày nào đó nhà bọn họ bị sét đánh có thể sẽ liên lụy đến con bé.”
Lâm Kiến Đông ở bên cạnh hít thở, gắp một ngụm cơm bỏ vào miệng nhai, không nói chuyện.
Ban đêm nằm ở trên giường ngủ, cơn buồn ngủ cứ không đến, anh nghe tiếng hít thở của Lâm Kiến Bình ở bên cạnh, trong đầu nhớ lại rất nhiều chuyện —— Lúc Ninh Hương đòi ly hôn bị đuổi ra khỏi nhà, một mình ngồi xổm trước cửa phường thêu; lần Hồ Tú Liên đến nhà thuyền tìm cô kia, cô nói với Hồ Tú Liên những lời kia, cho dù ai nghe đều sẽ nhịn không được cảm thấy nghẹt thở và đau lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-248.html.]
Một người tốt như vậy, những người kia sao lại không biết yêu quý bảo vệ chứ.
Đêm nay Lâm Kiến Đông ngủ rất trễ, sáng ngày hôm sau lại như cũ mà dậy sớm. Nhưng hôm nay anh không định đi làm, thế là rửa mặt ăn sáng xong thì nói với cha anh một tiếng, nói hôm nay anh có việc muốn đi ra ngoài.
Trần Xuân Hoa cũng không biết thế nào mà nhìn ra được, kéo anh qua một bên hỏi: “Có phải là đi tìm A Hương không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Kiến Đông do dự một chút, vẫn là gật đầu với bà ấy một cái.
Trần Xuân Hoa không nói gì nữa, nghe xong liền xoay người đi, một lát sau lại đến tìm anh, trong tay có thêm một bình nộm dưa muối và một rổ rau trồng trong vườn rau trước nhà, lại nói với anh: “Con yên tâm đi đi, nói tình huống nhà họ Ninh cho A Hương biết, để trong lòng con bé có tính toán. Con đem mấy món này đến cho con bé ăn, bảo con bé yên tâm mà trốn, tuyệt đối đừng trở về.”
Lâm Kiến Đông nhìn mặt Trần Xuân Hoa, một lát sau đưa tay nhận đồ trong tay bà ấy: “Được.”
Trần Xuân Hoa đưa đồ xong quay người muốn đi, một hồi lại đảo bước trở lại, vỗ vỗ tay Lâm Kiến Đông nói: “Cả nhà bày ra chuyện như vậy, số A Hương thật quá khổ, có thể giúp thì chúng ta giúp nhiều hơn chút, sau này con đến trường cũng chăm sóc con bé một chút. Đều là hàng xóm láng giềng cùng nhau lớn lên, ra ngoài cũng là người thân nhất.”
Lâm Kiến Đông lại gật gật đầu: “Con biết.”