Hai thằng bé khóc đến mức mặt mũi đều là nước mắt, khắp mặt đều là tro bụi bùn đất, dính ở trên mặt và trên mắt.
Bọn nó cũng muốn cùng đến bệnh viện, nhưng bị thím bọn nó đưa tay cản lại. Hai người bọn nó đi theo cũng không làm được gì, còn làm cho Hồ Tú Liên khổ sở rơi nước mắt, chỉ có thể ở đó thêm loạn.
Một cảnh hỗn độn trong nhà này tạm thời không có cách nào thu dọn, Ninh Ba Ninh Dương và thím bọn nó về nhà, rửa mặt qua loa rồi ngồi xuống ăn cơm tối. Đêm nay không có nhà để về, cũng chỉ có thể ở nhà thím của bọn nó.
Mà sau khi những người xem náo nhiệt giải tán, bất quá đều là ai về nhà nấy ăn cơm. Lúc ăn cơm, trên bàn cơm không có chủ đề nào khác, toàn bộ đều đang nói chuyện nhà họ Ninh.
Đều là trông thấy tận mắt, thảm thật là thảm, mấy người đều dè dặt, ngẫm lại còn cảm thấy thật sự dọa người. Loại chuyện này nếu xảy ra ở nhà mình, ai không điên hả?
Cực khổ gần nửa đời tích góp được chút gia sản như thế, trong chốc lát toàn bộ biến mất trước mắt mình, trơ mắt nhìn nhưng lại không ngăn được. Nhà bị tịch thu thì thôi, người còn bị đánh đến nhập viện.
Trên bàn cơm nhà họ Lâm cũng đang nói chuyện này, những người khác không thấy toàn bộ quá trình của sự việc, Trần Xuân Hoa thì chạy tới nhìn thấy cả. Thế là kể lại từ đầu quá trình nhà họ Triệu đập phá nhà họ Ninh thế nào.
Lâm Kiến Đông và hai chị dâu nghe thấy đều nhăn mặt, chị dâu cả nói: “Nhà họ Triệu này thật hung ác, lúc con qua còn đang đào nhà đó, đào rồi còn không thôi, cục gạch miếng ngói cũng đập cho vỡ, dọa khiến con phải trốn ra xa để nhìn.”
Trần Xuân Hoa không cảm thấy gì, hừ một tiếng nói: “Hung ác cái gì? Loại chuyện này đặt vào nhà ai mà không phải xả cơn giận này? Đây là hai trăm tệ nha, trong thôn chúng ta này, có thể móc ra một lần năm mươi thôi thì cũng có mấy nhà?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-247.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
“Mà Ninh Lan này vừa chạy, ngoại trừ chuyện sính lễ thì ảnh hưởng cũng không tốt nha, lừa dối thanh danh nhà người ta, nhưng phàm là người có chút nóng tính, ai cũng nuốt không trôi cơn giận này.”
Vợ anh hai nhìn Trần Xuân Hoa lên tiếng: “Nghe nói hai vợ chồng Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên hai ngày nay luân phiên ra ngoài đi mượn tiền, nhờ anh nhờ chị, tổng cộng mượn được mười mấy tệ.”
Anh hai Lâm Kiến Quân tiếp lời vợ mình: “Mượn tiền dễ dàng sao? Những năm này nhà ai có tiền? Nhà ai có thể dễ dàng cho mượn tiền? Người ta đem chút tiền trong nhà này đều cho bà ấy mượn, vậy chính người ta cũng sống không tốt nổi?”
Những người khác nghe nói rồi tiếp tục ăn cơm, Trần Xuân Hoa gật đầu: “Đừng nói nhà nào cũng nghèo, tất cả đều không mượn được tiền, coi như thật sự trong nhà có tiền cũng không nhất định sẽ đồng ý cho nhà họ mượn. Vợ chồng nhà họ làm người thật tệ, lúc nở mày nở mặt thì khoe khoang xem thường người khác, gặp xui xẻo thì ai đồng ý giúp bọn họ chứ? Hơn nữa toàn bộ tiền nhà họ đều bị Ninh Lan trộm đi, người ta đều sợ họ không trả nổi, cũng không dám cho mượn. Ba tệ năm tệ cũng là số tiền lớn mà, không nói cái khác, cũng có thể mua được năm sáu cân thịt heo.”
Lão Tứ Lâm Kiến Bình nói theo: “Cho nên nói làm người không thể quá tệ, nếu không lúc gặp nạn sẽ không có ai giúp một tay, nói không chừng còn có người bỏ đá xuống giếng. May mà chị A Hương trốn đi nhanh, nếu không thì cũng bị liên lụy.”
Lâm Kiến Đông vẫn không nói gì, trong lòng cũng nghĩ chuyện này. Cũng may Ninh Hương cảnh giác sớm, sớm tìm anh chèo thuyền rời đi, nếu không bây giờ đám lửa này khẳng định thiêu tới chỗ Ninh Hương, cô tất nhiên sẽ bị liên lụy.
Những người khác trên bàn còn đang nói về chuyện này, nói đến đâu là đến đó. Chỉ nói mấy món nhà họ Triệu cướp của nhà họ Ninh có lẽ đều không đáng giá nổi hai trăm, cách thu hoạch vụ thu còn có hai tháng, hiện tại lương thực dư của các nhà cũng không nhiều, heo thì đến tháng tư tháng năm mới bán được, hiện tại mới nuôi hơn ba tháng, có thể đáng giá bao nhiêu, trạm mua thịt heo có tiêu chuẩn, nhất định phải cân nặng đạt tiêu chuẩn mới mua, không ít nhà nuôi đến cuối năm đều không đạt tiêu chuẩn, bây giờ căn bản là bán không được.
Gà mái gì đó thì càng không dễ đổi thành tiền, nhà ai mà không bỏ chút tiền mua gà con về nuôi, cho ăn chút rau dại lớn lên để đẻ trứng gà, phí tiền mua gà mái về làm gì? Nhà họ Triệu cướp về, chỉ có thể tiếp tục cho ăn chờ đẻ trứng.
Tóm lại cũng là không còn cách nào, có gì thì cướp nấy, nếu không thì nhà họ Triệu bọn họ sẽ lỗ c.h.ế.t sao, không chỉ lỗ mà còn ấm ức. Đập phá chuồng heo chuồng gà nhà họ Ninh đơn thuần là vì trút giận.