Bà nóng vội, hét vào mặt anh cả bà: “Nhà ai mà chả gặp chút khó khăn, nhà em bây giờ gặp phải khó khăn như vậy, mọi người không giúp đỡ chút nào, thật sự nhìn gia đình chúng em c.h.ế.t sao? Cần người thân làm gì, không phải là để giúp đỡ lẫn nhau sao? “
Anh cả bà bất lực nói: “Nhà chúng ta như thế nào chẳng lẽ em không biết sao? Chúng ta thật sự không có tiền cho em mượn, cho em mượn một hai đồng thì có tác dụng gì, đó là hai trăm đồng đấy, ban đầu sao em lại dám yêu cầu hai trăm đồng tiền sính lễ ?! “
Sao lại đổi lỗi cho bà rồi, Hồ Tú Liên xúc động mở miệng nói: “Đó là vì nhà họ yêu thích A Lan nhà em, muốn cưới A Lan nhà em về nhà sống một cuộc sống tốt đẹp. Đây là tấm lòng của bên nhà trai, là thành ý!”
Anh cả bà không muốn cùng bà tranh cãi những chuyện này, đưa tay sờ túi áo trong ngực, lấy ra một xấp tiền giấy, ném tới trước mặt Hồ Tú Liên nói: “Trên người anh chỉ có từng này tiền, em muốn lấy thì lấy, nhiều hơn cũng không có.”
Hồ Tú Liên nhìn lên bàn một cái, mấy phiếu này cộng lại cũng không được năm đồng. Chút tiền này thì có tác dụng gì, đây chẳng phải dùng để đưa người ăn xin à? Bà cần gom hai trăm đồng, ba bốn đồng này thì có tác dụng gì.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mà chị dâu cả của Hồ Tú Liên ngay cả chút tiền này cũng không muốn cho mượn, lặng lẽ đưa tay ra lấy lại xấp tiền, cố tình nhẹ nhàng nói: “Em à, đều nói là anh em giúp đỡ lẫn nhau, nhưng khi nhà em trèo lên làm thông gia với nhà họ Giang sống nở mày nở mặt cũng đâu có không quay lại giúp chúng ta đâu “
Lúc đó thì hả hê đắc chí trước mặt họ, một bộ dáng vô cùng coi thường họ.
Hồ Tú Liên nghe vậy trợn tròn mắt, “Chị dâu, chị có ý gì?”
Chị dâu bà lại cười cười, “Đâu có ý gì đâu, chỉ là nhà chúng ta nghèo, chỉ có chừng này tiền thôi, thường ngày còn phải mua dầu mua muối để dùng, mấy đứa trẻ trong nhà đi học cũng cần dùng tiền, em chắc cũng không cần mấy đồng này đâu phải không. “
Hồ Tú Liên tức đến quay ra nhìn anh cả của mình, nhưng anh cả bà chỉ im lặng không nói câu nào. Được thôi, ngay cả ba bốn đồng này cũng không muốn cho mượn.
Bà sụt sịt mũi nín thở, nhịn nước mắt hoen ra nơi khóe mắt, xoay người rời đi.
Sau đó bà lại đến nhà của hai chị em ruột, mỗi nhà mượn được mấy đồng, cộng vào cũng chỉ được hơn mười đồng, nhiều hơn cũng không có. Nhưng đối với hai trăm đồng tiền sính lễ thì vẫn chỉ như giọt muối bỏ biển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-244.html.]
Bà cầm theo hơn hai mươi đồng về nhà, khi đi trên đường liền nghĩ – khó khăn mới thấu lòng người, bà coi như là nhìn thấu những thân thích bạn bè này. Lúc tốt đẹp thì nịnh bợ tâng bốc, đến khi gặp nạn thì chạy còn nhanh hơn người khác.
Vừa căm hận vừa bất bình như vậy lẩm bẩm cả đoạn đường về đến đại đội Điềm Thủy, vừa vào thôn, bỗng có một đứa bé chạy đến trước mặt bà, thở hổn hển ngước nhìn bà nói: “Có rất nhiều người đến trước cửa nhà thím, có vẻ là sắp đánh nhau rồi. “
Nghe thấy như vậy, Hồ Tú Liên vội vã quay về nhà. Về đến gần nhà, quét mắt qua thì thấy rất nhiều người trên tay cầm nông cụ đứng ngoài cửa, bên ngoài cũng có rất nhiều người đến vây xem trò vui, toàn bộ đều không dám đến gần.
Hồ Tú Liên sựng người tại chỗ, bị dọa đến nỗi tim đập như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
***
Ninh Kim Sinh chiều tối đi làm về đến nhà nghỉ ngơi chừng nửa tiếng, một nhà họ Triệu liền đem một đám người cao to vạm vỡ đến nhà ông, con rể hụt của ông lê một chân đến, mở miệng liền hỏi ông có phải Ninh Lan chạy rồi hay không.
Nhà họ Triệu đang ở trấn Trạch bên cạnh, nếu không phải do cách hơi xa, tin tức không truyền nhanh qua được, e rằng sẽ không kéo dài lâu như vậy mới tới đây. Bây giờ tìm đến đây rõ ràng là không phải đến để nói chuyện đàng hoàng.
Trước khi đến bọn họ tất nhiên đã bàn bạc kỹ lưỡng, sau khi quyết định xong mới tìm một đám người họ hàng qua đây. Nếu như là thực sự đến để thương lượng, bọn họ căn bản sẽ không trực tiếp đưa nhiều người đến như vậy. Ninh Kim Sinh nhìn thấy những người
này liền sợ tới mức mềm chân, nhưng vẫn vững vàng cười chào hỏi khách khứa, rất không biết xấu hổ nói: “Ôi chao, thông gia, sao lúc này mọi người lại tới đây vậy?”
Cha Triệu trực tiếp cười lạnh một cái, nhìn Ninh Kim Thành hỏi lại lần nữa: “A Lan nhà ông có phải chạy không?”
Chuyện này người trong thôn ai mà không biết, Ninh Kim Sinh cũng không dám nói dối, chỉ nói: “Ông đừng lo lắng, tôi với mẹ nó đã đến đồn Công an Công xã báo cảnh sát rồi, nhất định sẽ bắt được A Lan về, sẽ không để mất con dâu nhà ông đâu! “