Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên giẫm phải đinh ở nhà họ Lâm, không hỏi được tung tích của Ninh Hương như mong muốn, sau khi bị bốn anh em Lâm Kiến Đông dọa cho thì cũng không dám đến hỏi chuyện này nữa, nhưng cũng chưa bỏ cuộc với chuyện này.
Mấy ngày sau đó, Hồ Tú Liên đều không đến công trường làm việc, sáng nào thức dậy bà cũng qua loa cho một ít cơm vào nồi để Ninh Ba Ninh Dương dậy thì ăn, khi Ninh Kim Sinh đến đội sản xuất làm công, bà cũng ra ngoài cùng. Đi khắp nơi tìm nhà thuyền của Ninh Hương.
Sau vài ngày tìm kiếm như vậy, cả hai chân đều nhức mỏi, cánh tay bị đau vì chèo thuyền nhưng cũng không thấy nhà thuyền của Ninh Hương ở xung quanh. Nếu còn tìm ra xa hơn, vậy thì phạm vi sẽ càng lớn, nhìn nhìn xung quanh cũng không biết đi đâu mà tìm.
Sau một ngày tìm kiếm cuối cùng, Hồ Tú Liên kéo tay chân mệt mỏi trở lại, nấu cơm rồi ngồi xuống ăn, mệt đến c.h.ế.t nhưng cầm đũa lại chả buồn ăn, nói với Ninh Kim Sinh: “Đều đã tìm hết một lượt rồi, thực sự là tìm không thấy.”
Ninh Kim Sinh biết ngay là như vậy, ông nghẹn một hơi, thật ra còn muốn đi tìm Lâm Kiến Đông. Nhưng khi nghĩ đến bốn anh em nhà họ Lâm, đặc biệt là bộ dáng Lâm Kiến Bình cầm xẻng, ông đành cứng rắn nhịn cục tức này xuống.
Trong lòng ngột ngạt không nói ra được, quả thực thì ăn không được bao nhiêu, vài hạt cơm trong miệng nhai cả nửa ngày.
Quả thật không phải là chuyện không nói ra thì có thể tránh được, sau khi Ninh Kim Sinh nuốt miếng cơm nhai như nhai sáp trong miệng xuống, hít sâu một hơi nói: “Tìm cách mượn tiền trước đi, có thể vay bao nhiêu thì vay. “
Hồ Tú Liên cũng không còn cách nào khác đành im lặng trả lời.
Vì vậy, từ ngày hôm sau, trong nhà đổi Hồ Tú Liên đi làm, mà Ninh Kim Sinh ra ngoài đi vay tiền họ hàng của nhà họ Ninh. Trong nhà không có người làm công không được, cơm vẫn phải ăn, cuộc sống thì vẫn phải sống không phải sao. Ninh Kim Sinh ra ngoài tìm người để vay tiền, thân thích bạn bè cũng không ít, nhưng người tìm đến đầu tiên tất nhiên lại là anh em ruột. Kết quả lúc thường thì thân thiết, khó khăn thì thành người hai nhà, không cho ông vay tiền.
Đương nhiên không nói thẳng là không cho vay, chỉ nói là không có, đúng là thời nay chẳng ai giàu cả, có vay cũng không vay được bao nhiêu. Gia đình bọn họ phai gom góp hai trăm đồng đấy, trả cũng không trả nổi, ai dám cho vay?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-243.html.]
Tiền ai cũng không phải là gió thổi mà đến,đều là từ đi làm công, nuôi lợn, cho gà ăn, đẻ trứng, đều là tiền tiết kiệm từ mồ hôi nước mắt mà có. Lúc thường dùng một ít cho chi tiêu trong nhà, còn có con cái học hành, hoàn toàn không tiết kiệm được chút nào.
Anh em ruột cũng vô dụng, Ninh Kim Sinh không khỏi cảm thấy lạnh lòng, lại đi tìm những thân thích và bạn bè khác. Nhưng ngay cả anh em ruột thịt cũng không cho ông vay, người khác sao có thể cho ông vay được? Ông cũng không có thân thích giàu nào giàu có.
Hai ngày tiếp sau đó, Ninh Kim Sinh tìm đến tất cả những người có thể tìm được, kết quả không vay được đồng nào không nói, còn ôm một bụng tức giận về. Không phải vì chuyện gì khác mà chỉ vì khi đi tìm người để vay tiền, phải hạ thấp mình cầu xin, nhìn sắc mặt người ta.
Tối hôm đó ngồi vào bàn ăn, Ninh Kim Sinh đơn giản là nuốt không trôi. Kể từ khi Ninh Lan lấy trộm hết tiền của trong nhà rồi chạy trốn, nhà ông chưa từng xào thêm món rau nào trong bữa ăn, đồ ăn toàn là dưa muối củ cải.
Thấy Ninh Kim Sinh chịu nhục bên ngoài, Hồ Tú Liên gắp một ít dưa chua vào bát ông, nói với ông: “Ăn cơm đi, ngày mai tôi đi mượn xem sao, bên nhà mẹ đẻ tôi có khá nhiều thân thích.”
Ninh Kim Sinh cảm thấy không có hi vọng nào cả, nhưng vẫn cầm đũa lên.
Ngày hôm sau, hai vợ chồng lại đổi vị trí cho nhau, Hồ Tú Liên đến nhà mẹ đẻ hỏi mượn tiền họ hàng, còn Ninh Kim Sinh thì ra đồng theo đội sản xuất. Ninh Ba Ninh Dương không có việc gì làm, nghỉ hè rồi thì ra ngoài rong chơi, lâu lâu lại đánh nhau với người ta. Đánh nhau tất nhiên cũng là vì hai người chị của bọn nó, mọi người chế nhạo chị cả của bọn nó
Vân Mộng Hạ Vũ
đỗ đại học rồi thì không cần bọn nó nữa, lại cười nhạo chị hai của nó ăn trộm tiền trong nhà chạy trốn, bọn nó nghe thấy vậy thì không nói một câu liền tiến lên đánh nhau với người ta.
Hồ Tú Liên chạy đến nhà mẹ đẻ, kể cho cha mẹ, anh chị em nghe những gì Ning Lan đã làm, cầu xin anh trai chị gái cho mượn một ít tiền. Nếu không mượn được tiền, nhà họ Triệu qua làm loạn thì bọn họ phải làm sao đây!
Bà nói đến vô cùng thảm thiết, nhưng vẫn không có ai cho bà mượn tiền.