Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 242

Cập nhật lúc: 2025-06-02 23:20:30
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ninh Kim Sinh bị hoảng sợ đến mức nói không nên lời. Con trai thứ tư nhà họ Lâm, Lâm Kiến Bình lắc lắc cái xẻng trong tay, nhìn Ninh Kim Sinh và nói: “Chú Kim Sinh, nói thế nào đây, còn cãi nhau nữa không? Còn đánh nhau nữa không? Chú nói rõ ràng đi, đánh xong chúng ta tới tìm bí thư Hứa đến phân xử.”

Đây là lời uy h.i.ế.p trắng trợn, Ninh Kim Sơn nuốt xuống một ngụm nước bọt. Hồ Tú Niên chỉ là người phụ nữ của gia đình thì có thể đánh cái gì, còn chưa đủ cho bốn anh em nhà họ Lâm vung tay lên ném ra ngoài, cho nên bà cũng thu lại tính tình, thu lại sắc mặt, im lặng không nói gì nữa.

Cứ thế giằng co nhau một lúc, Ninh Kim Sinh hèn nhát, không dám nói một lời nào, lạnh lùng dẫn người rời đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thấy Ninh Kim Sinh xám xịt rời đi như vậy, Hồ Tú Liên cũng không ở lại, bà kéo ta Ninh Ba và Ninh Dương, quay người đuổi theo Ninh Kim Sinh, cùng nhau xám xịt rời đi.

Lúc đi đến trước mặt Ninh Kim Sinh, Hồ Tú Liên thở hồng hộc nói: “Cứ thế bỏ qua sao? Rõ ràng là Lâm A Tam giấu A Hương đi, chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao? Nếu bỏ qua như vậy thì chuyện của nhà chúng ta phải làm thế nào đây?”

Ninh Kim Sinh cũng tức giận muốn c.h.ế.t rồi, nghe được lời này của Hồ Tú Liên thì càng nổi điên hơn. Ông dừng chân quay người về phía Hồ Tú Liên, trừng mắt gân cổ lên nói: “Không bỏ thì phải làm sao bây giờ? Chờ bị người nhà họ Lâm đánh vỡ đầu chảy m.á.u mới chạy đi sao?”

Nghĩ lại tư thế vừa rồi của bốn anh em nhà họ Lâm, Hồ Tú Liên cũng lập tức không nói được gì. Sau đó bà hít một hơi thật sâu, đuổi theo Ninh Kim Sinh, theo bóng đêm đi về nhà.

Sau khi về đến nhà, bốn người đều ngồi ở nhà, ai cũng không nói một lời, thật sự là nghẹn muốn chết.

Tất cả đường đi đều bị người khác phá hỏng.

Họ đã cùng đường.

Trước mặt chỉ còn một mảnh đen tối.

Được một lát sau, Hồ Tú Liên lại nói: “Hay là chúng ta bỏ chạy đi, tránh né một thời gian rồi nói sau.”

Ninh Kim Sinh nhìn về phía bà: “Trên người không có một đồng tiền nào thì chạy đến nơi nào? Bà con thân thích thì đúng là có không ít, nhưng nhà này còn nghèo hơn nhà kia, có nhà ai có thể cho chúng ta ăn không uống không một thời gian dài như vậy? Việc nhà họ Triệu không xử lý được thì ai dám cho chúng ta ở lại?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-242.html.]

Hồ Tú Liên hoàn toàn không nói nên lời, bà vươn tay lên lau nước mắt, nước mắt lập tức rơi xuống. Hồ Tú Liên bà hiếu thắng hơn nửa đời người, vẫn luôn muốn sống tốt hơn người ta, nhưng bà chưa bao giờ dám nghĩ, cuộc đời này của bà ta sẽ bị hai đứa con gái hại thành dáng vẻ này.

Sớm biết là thế này, lúc trước khi sinh ra bà đã bóp c.h.ế.t hai con sói mắt trắng này rồi.

Bà để các cô sống đến lớn như vậy, cho các cô trưởng thành, nhưng không làm được việc tốt nào, chỉ biết đẩy cả nhà vào đường cùng.

Người ta đều nói con gái là áo bông tri kỷ, nhưng sao mệnh bà lại khổ như vậy, nuôi dưỡng đều là quỷ đòi mạng thế này!

***

Sau khi Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên dẫn theo Ninh Ba, Ninh Dương rời đi, Lâm Kiến Bình buông cái xẻng trong tay xuống, phủi tay nói: “Con còn tưởng họ có bản lĩnh thế nào chứ, mới dọa có một chút đã bỏ chạy rồi, cũng chỉ biết bắt nạt chị A Hương thôi.”

Nói xong cậu lại tò mò, quay người lại hỏi Lâm Kiến Đông: “Anh ba, anh giấu chị A Hương ở nơi nào vậy.”

Lâm Kiến Đông vỗ nhẹ lên vai cậu: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Lâm Kiến Bình bĩu môi, trợn trắng mắt nhìn anh một chút: “Em cũng sẽ không nói cho người khác biết đâu.”

Tóm lại chuyện này càng ít người biết càng tốt, cho nên Lâm Kiến Đông vẫn không thèm để ý đến Lâm Kiến Bình, dù sao cũng không liên quan gì đến cậu.

Mà Trần Xuân Hoa thì thích nhất là xem dáng vẻ xám xịt của Hồ Tú Liên, bà càng cứng rắn hơn một chút, chỉ nói: “Mẹ thật sự không thể nhìn dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn kia của Hồ Tú Liên, trong mắt bà ta chỉ có tiền tài danh lợi, bị A Lan hại như vậy cũng là báo ứng.”

Nói xong bà lại quay đầu nhìn về phía Lâm Kiến Đông, nhỏ giọng dặn dò: “Nếu chúng ta đã ra tay giúp đỡ, vậy chuyện tốt phải làm đến cùng, giúp người giúp đến cùng. Con phải giấu A Hương thật kỹ vào, nhất định không thể để nhà bọn họ tìm được. Nếu thật sự tìm được thì có kiểu gì cũng sẽ ăn vạ lên người A Hương. Nhà chúng ta nhiều người không sợ bọn họ, cho dù bọn họ có đến một trăm lần thì chúng ta cũng đều không biết A Hương ở đâu.”

Lâm Kiến Đông gật đầu: “Sẽ không bị tìm thấy đâu ạ.”

Loading...