Nghe được lời này, con ngươi cứng đờ của Ninh Kim Sơn mới thoáng giật lên. Sau đó ông như tìm lại được tinh thần, ánh mắt chuyển qua nhìn về phía Hồ Tú Liên, sau đó chợt xoay người lại, mặc giày vào lập tức đi ra ngoài.
“Đi! Đi tìm nó!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hồ Tú Liên và Ninh Ba, Ninh Dương đi theo phía sau ông, lúc này đang là một buổi tối không trăng và đầy gió lớn, họn họ đi đến bờ sông tìm Ninh Hương. Người một nhà đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần, nghĩ mặc kệ cô có đồng ý hay không thì cũng phải tìm Ninh Hương ra gánh tai họa lần này.
Bọn họ đã cùng đường, trong nhà không có ai hữu dụng, cũng chỉ có thể để Ninh Hương gánh tai họa lần này.
Sau khi bọn họ tính toán hết tất cả, tính toán bùng bùng vang lên trong lòng, nhanh chân bước đến bờ sông, ánh mắt nhìn vào lòng sông thì đột nhiên phát hiện căn nhà nhỏ trên thuyền vốn đậu bên bờ sông đã trực tiếp biến mất.
Hồ Tú Liên là người trợn to hai mắt đầu tiên, bà bước đến bến tàu, chớp chớp mắt nói: “Thuyền đâu rồi? Thuyền của nó dừng lại ở chỗ này chưa bao giờ chuyển qua chỗ khác mà, thuyền của nó đâu rồi?”
Ninh Kim Sinh và Ninh Ba, Ninh Dương đi theo sau bà, cũng hoảng hốt nhìn nơi này.
Chỉ một cái chớp mắt này, hô hấp của Hồ Tú Liên lại bắt đầu run rẩy, đáy lòng bà đột nhiên hoảng loạn lên. Bà chớp mạnh đôi mắt rồi nhìn về nơi khác, ý định muốn tìm được thuyền của Ninh Hương, nhưng kết quả vẫn là không tìm thấy căn nhà nhỏ trên thuyền quen thuộc kia.
Bà thật sự quá hoảng loạn, vội chạy đến căn nhà nhỏ trên thuyền cách đó không xa hỏi người ta: “Chị ơi, chị cho tôi hỏi thăm một chút, chị có biết A Hương nhà tôi đi đâu không? Không phải thuyền của nó vẫn luôn dừng lại ở chỗ này sao? Sao đột nhiên không thấy vậy?”
Người được Hồ Tú Liên gọi là chị trả lời: “Chúng tôi cũng không biết, sáng sớm ngày hôm qua đột nhiên không thấy thuyền đó đâu. Hình như là nửa đêm hôm trước đã lái đi rồi, cũng không có tiếng động nào cho nên không ai chú ý đến.”
Nghe được lời này, Hồ Tú Liên lập tức ngẩn người, ánh mắt choáng váng.
Một lát sau bà xoay người nhìn về phía Ninh Kim Sinh đang đi lại đây, nửa ngày sau mới nói được một câu: “Cha nó ơi… Ninh A Hương… Cũng chạy rồi...”
Ninh Kim Sinh nghe được thì trừng mắt, kinh ngạc hỏi: “Chạy? Chạy đến nơi nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-240.html.]
Hồ Tú Liên lắc đầu, giọng nói có chút run run: “Nửa đêm hôm qua bỏ chạy, không có người nhìn thấy.”
Ninh Kim Sinh tức thì nổi điên, một người chạy, hai người chạy, đây là ép bọn họ đi chết, là muốn mạng của bọn họ! Cái mạng già của ông và Hồ Tù Liên cũng không đáng giá hai trăm đồng!
Ông nuốt nỗi hoảng sợ vào lòng rồi nói: “Nó lái cái thuyền lớn như vậy thì có thể chạy đến nơi nào, có thể chạy bao xa chứ. Đi tìm! Đi ra ngoài tìm! Nhất định phải tìm nó về!”
Vẻ mặt của Hồ Tú Liên như đưa đám: “Nơi này lớn như vậy thì biết đi đâu tìm chứ?”
Ninh Kim Sơn sốt ruột đến độ đi lòng vòng ở chỗ này, nhưng chợt nhớ đến gì đó, ông nhìn Hồ Tú Liên và nói: “Tay chân nó nhỏ yếu có chút sức lực như vậy lái con thuyền nhỏ còn được, làm sao có thể lái được con thuyền lớn hai phòng được chứ?”
Hồ Tú Liên cũng nghĩ ra vấn đề này, hơi đè nói cơn hoảng loạn trong lòng: “Đúng vậy, con thuyền lớn như vậy cho dù là tôi lái cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Sao nó có thể một mình lái đi được chứ?”
Ninh Ba nói tiếp: “Vậy nhất định là có người giúp đỡ.”
Ninh Dương tiếp lời: “Người giúp đỡ kia nhất định biết chị ta ở nơi nào.”
Hồ Tú Liên nuốt một ngụm nước miếng, đầu óc hoảng loạn không thể nghĩ ra được chuyện gì, thế nên trực tiếp mở miệng nói: “Nhưng ai sẽ giúp nó chứ? Đêm hôm khuya khoắt không có chuyện gì làm mà chạy đến giúp nó lái thuyền chạy ra ngoài? Ăn no rửng mỡ sao?”
Ninh Kim Sinh hít một hơi thật sâu: “Ninh A Hương gần gũi với mấy người trong đại đội chúng ta đây? Là ai rảnh rỗi lo mấy chuyện này chứ? Như vậy cũng muốn hỏi sao, dùng ngón út nghĩ cũng có thể đoán được ngoại trừ thằng ba nhà họ Lâm ra thì không còn ai nữa!”
Hồ Tú Liên cũng lộ vẻ bừng tỉnh, vỗ tay nói: “Chính là cậu ta, không có ai khác nữa!”
Nếu đã đoán được ai, Ninh Kim Sinh hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng, ông lập tức xoay người đi vào trong đội sản xuất. Hồ Tú Lên cũng không đứng lại, lập tức đi theo ông rời đi, Ninh Ba và Ninh Dương ở phía sau cũng chạy chậm đuổi theo.
Bốn người nhà Ninh Kim Sinh vừa rời đi, người được gọi là chị đứng trên thuyền cũng không nhịn được mà lắc đầu thở dài. Chồng chị bận việc xong từ trong thuyền đi ra, tò mò nhìn về hướng bốn người nhà họ Ninh rời đi và hỏi: “Bà vừa nói chuyện với ai thế?”