Bởi vì Ninh Lan gây chuyện nên mấy ngày nay Ninh Ba và Ninh Dương không có ai quản, giữa trưa ở trường học thì còn được bữa cơm bình thường, nhưng buổi tối về nhà thì không được ăn no, quần áo trên người cũng là vô cùng dơ dáy.
Thấy Hồ Tú Liên bưng cơm thừa bước ra khỏi buồng, Ninh Ba vội mở miệng hỏi: “Vẫn chưa tìm được chị hai sao?”
Hồ Tú Liên cầm chén để lên bàn, thật sự rất muốn khóc, bà nói: “Sợ là nó đã c.h.ế.t rồi.”
Ninh Ba và Ninh Dương biết đây chỉ là lời nói lúc nóng giận của Hồ Tú Liên, mỗi lần bà tức giận thì lại nói muốn g.i.ế.c ai đó hoặc là muốn trù ai đó đã chết. Nhưng những lời này cũng rành mạch trả lời cho câu hỏi của chúng, bọn họ không tìm được Ninh Lan.
Từ nhỏ Ninh Ba và Ninh Dương đã sinh sống trong một gia đình như vậy, chúng được nâng niu như cục cưng bảo bối, sớm đã có thói quen mọi người trong nhà đều phải hi sinh cho bọn chúng. Chúng không cảm thấy Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên sai, chỉ cảm thấy hai người chị không có trách nhiệm kia mới sai.
Quá tức giận nên Ninh Dương nói: “Không quay về thì thôi, có người chị như vậy thì có ích lợi gì.”
Hiện tại Hồ Tú Liên không thể kiên cường được nữa, bà mềm nhũn chân ngồi xuống cái bàn bên cạnh, vươn tay chống lên mặt bàn, một tay che mặt lại, tức thì không nhịn được mà rơi nước mắt. Bà che mặt hít hít cái mũi, sau đó nói: “Nó đã trộm tất cả tiền trong nhà đi rồi, nó không trở lại thì nhà chúng ta phải nói sao với nhà họ Triệu đây.”
Ninh Ba tức giận đến trong lòng trong mắt đều tỏa ra lửa, thằng bé và Ninh Dương nghe đều hiểu, nhà họ Triệu đó là nhà đã đính hôn với Ninh Lan. Ninh Lan trộm tất cả tiền trong nhà rồi bỏ chạy, khoảng thời gian tiếp theo nhà của bọn họ không chỉ phải sống trong khổ cực, mà nhà họ Triệu không có cô dâu cũng không được bồi tiền thì sẽ không để yên cho nhà bọn họ.
Hồ Tú Liên là người hiểu rõ nhất, vốn dĩ nhà họ Triệu cũng không phải gia đình giàu có gì, hai trăm đồng tiền lễ hỏi này không biết phải gom góp thế nào đây. Nếu nhà bọn họ không gả Ninh Lan qua, cũng không bồi thường được hai trăm đồng tiền này thì nhà họ Triệu chắc chắn là muốn liều mạng với nhà bọn họ.
Mọi chuyện trên đời này không thể động đến tiền, một khi nói đến chuyện lừa tiền lừa tài thì có xảy ra án mạng cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-239.html.]
Thấy Hồ Tú Liên khó khăn lau nước mắt, hít mũi bậc khóc lên, Ninh Ba tức giận nghĩ nghĩ gì đó, rồi bỗng nhiên nói: “Vậy đi mượn tiền của bà con họ hàng đi, trước tiên cứ phải gom đủ tiền lễ hỏi rồi trả lại cho nhà bọn họ.”
Chuyện này nào có dễ dàng như vậy, Hồ Tú Liên lại hít mũi thật mạnh, giọng nói tràn đầy âm mũi: “Nói thật nhẹ nhàng, nhà ta nào có bà con họ hàng nào có tiền đâu, tất cả đều là một số họ hàng nghèo, có làm sao cũng không mượn được hai trăm đồng tiền.”
Lúc trước có được hai trăm đồng tiền này làm bà đắc ý bao nhiêu, thì hiện tại nó lại gây khó dễ cho bà bấy nhiêu.
Ngay lúc bà bị rắc rối đến mức muốn đ.â.m tường tự tử thì Ninh Dương bỗng nói: “Mấy năm nay không phải chị cả làm rất nhiều việc thêu thùa sao, một mình chị ta thì tiêu xài bao nhiêu tiền chứ? Hơn nữa hiện tại chị ta đã là sinh viên, nhất định quen biết rất nhiều người có tiền trong thành phố, hay là….
Chúng ta đi tìm chị cả đi?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe được lời này, Hồ Tú Liên lập tức nhìn về phía Ninh Dương, sau đó chớp mắt nghĩ: ‘Đúng vậy, sao bà có thể quên mất mình còn có một đứa con gái là sinh viên chứ? Nhà mình rơi vào hoàn cảnh như vậy, nó thật sự có thể thấy c.h.ế.t mà không cứu sao?
Bỗng nhiên lại được nhìn thấy hy vọng, Hồ Tú Liên vội vàng đỡ bàn đứng lên, đi vào nhà nói với Ninh Kim Sinh: “A Dương nói đúng, còn có A Hương mà, hay là cả nhà chúng ta đi đến cầu xin nó đi, bảo nó giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn lần này.”
Không thể chờ tới khi nhà họ Triều biết được tin tức rồi đến nhà gây chuyện được, nhất định không thể để nhà họ Triệu đến nhà gây chuyện, cảnh tượng đó thật sự là không thể tưởng tượng được.
Ninh Kim Sinh nghe được lời này cũng không nhìn thấy hy vọng, ông nằm yên bất động nói: “Bà trông cậy cái đồ không lương tâm Ninh A Hương kia làm gì, dù nhà mình bị người ta san bằng thì nó cũng không ra tay cứu giúp đâu. Ninh Lan không phải học theo người chị cả này sao, học thói ích kỷ không có lương tâm của nó, nếu không cũng không làm ra chuyện tày trời như vậy.”
Hồ Tú Liên ngồi xuống mép giường: “Ông mắng nó thì có ích lợi gì. Hiện tại cũng chỉ có một cách này là có thể thử thôi, chúng ta đi qua cầu xin nó trước xem thế nào, nếu nó thật sự lòng dạ sắt đá thì đến lúc đó nhà họ Triệu đến nhà gây chuyện, chúng ta bảo người nhà họ Triệu đi qua tìm nó. Dù nói thế nào thì nó cũng là chị ruột của Ninh Lan, nào có thua kém gì cha mẹ ruột là chúng ta chứ? Trong tay nó có tiền, ở trường đại học cũng quen biết nhiều người có tiền, chúng ta bảo người nhà họ Triệu đến đòi tiền nó đi. Tóm lại là chúng ta không có gì cả, nhà họ Triệu có ép chúng ta c.h.ế.t cũng không có được một đồng tiền nào.”