Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 237

Cập nhật lúc: 2025-06-02 23:20:18
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi thuyền ra khỏi khu vực đại đội Điềm Thủy, Ninh Hương nói với Lâm Kiến Đông: “Những cái khác em không nói, nói nhiều chỉ thấy có chút sến súa. Chờ khai giảng đến trường học, mời anh ra ngoài bữa yến tiệc có được không, muốn ăn gì tùy anh chọn.”

Lâm Kiến Đông đương nhiên nghe ra được cô đang nghĩ gì, chỉ cười nói: “Được, vậy anh muốn ăn món rất đắt.”

Thấy anh nói như vậy, trong lòng Ninh Hương liền nhẹ nhõm đi nhiều, cũng cười nói: “Được thôi, vậy đợi khi chuyện này trôi qua, em cũng không tìm người khác, vẫn là phải làm phiền anh giúp ta chèo thuyền trở về, đến lúc đó em lại mời anh ăn một bữa thật đắt.”

Sau đó hai người cứ thoải mái nói chuyện liên quan đến ăn uống như vậy mà chèo thuyền càng đi càng xa. Đến khi chân trời sáng thành màu trắng bạc, đi đến cạnh một làng chài nhỏ, thấy phong cảnh không tệ liền dừng thuyền ở một hàng nhà thuyền cách đó không xa.

Mắt thấy sắc trời sáng lên, Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đứng ở phía sàn thuyền, cùng nhau nhìn về phía mặt hồ nơi tiếp giáp mặt trời, một vòng mặt trời đỏ rực vừa xuất hiện một đỉnh nhọn, đổ xuống từng đường sáng đỏ trên mặt hồ.

Cố gắng chịu đựng ngồi thuyền đến hơn nửa đêm, không biết đường còn bao xa nữa, Ninh Hương cũng không để Lâm Kiến Đông phải lập tức quay về ngay. Ngước mắt nhìn thấy mặt trời đã mọc, cô bèn tiến vào phòng thuyền nhào bột, xoa bột, cán da bột, bảo Lâm Kiến Đông nhóm lửa nấu nước trong nồi giúp cô.

Cuối cùng cô làm hai bát mì suông, lại rắc thêm một ít hành lá.

Lương thực gạo và mì Ninh Hương đang ăn bây giờ đều là đồ lúc trước cô tích trữ từ đại đội sản xuất trong hai năm qua. Sau khi cô đi học đã chuyển số lương thực này đến nhà của Vương Lệ Trân, nghỉ hè quay về lại để một ít lên thuyền, một mình ở trong phòng trên thuyền nấu cơm ăn.

Để tránh khỏi khoảng thời gian này, tối hôm qua cô lại đến nhà Vương Lệ Trân lấy một ít lương thực, ước chừng cũng đủ để cô ăn trong đợt này.

Ăn mì suông với Lâm Kiến Đông xong, lúc này cô mới đưa Lâm Kiến Đông ra thuyền lên bờ, nhìn anh rời đi trong nắng mai.

Chờ đến khi Lâm Kiến Đông biến mất khỏi tầm mắt mình, Ninh Hương hít một hơi thật sâu thả lỏng dây thần kinh đang căng chặt. Sau đó cô quay người lên thuyền rồi khóa chặt cửa sổ, cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp vùi đầu đi ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-237.html.]

Lâm Kiến Đông dựa vào cảm giác đi về đại đội Điềm Thủy. Bởi vì đi không ít đường vòng nên khi anh về đến nhà thì trời cũng đã tối. Sau khi về đến nhà, anh cũng không làm chuyện gì khác, trực tiếp ăn chút gì đó, rửa mặt rồi lập tức đi ngủ.

Người trong nhà cũng không biết rốt cuộc anh đã đi đâu làm gì, nhưng vì có cuộc trò chuyện trên bàn cơm lúc tối qua, bọn họ cũng không hỏi nhiều nữa. Thấy anh có vẻ thật sự rất mệt nên bọn họ đóng cửa phòng lại, để anh yên tâm ngủ một giấc.

Lâm Kiến Đông ngủ một giấc thật ngon, sáng hôm sau vẫn dậy đúng giờ, sau khi thức dậy rửa mặt và ăn sáng xong, anh cũng tự nhiên đi làm việc cùng với người trong nhà.

Trong lúc làm việc, Lâm Kiến Bình có tò mò lại đây hỏi anh: “Anh ba, đêm qua và ngày hôm qua anh ngủ cả ngày, rốt cuộc là anh đã làm gì vậy? Dáng vẻ buồn ngủ thế kia, vừa về đến nhà đã lập tức đi ngủ, ngủ một giấc đến sáng ngày hôm sau luôn.”

Lâm Kiến Đông không thèm quan tâm đến cậu, chỉ nói: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, làm cho tốt công việc của em đi.”

Lâm Kiến Bình thấy anh không muốn nói thì bĩu môi nhưng cũng không hỏi thêm nữa. Bởi vì cha mẹ Lâm, Trần Xuân Hoa đã dặn với người trong nhà là không được ra ngoài nói bậy bạ về chuyện của Lâm Kiến Đông. Cho nên Lâm Kiến Bình cũng không nói gì với người khác.

Hôm nay cũng không khác gì mọi ngày, sắp đến chạng vạng là tới giờ tan làm, Hứa Diệu Sơn đến công trường tìm Lâm Kiến Đông, nhờ anh giúp đỡ một chuyện phiền phức. Anh ta chỉ nói ngày mai phải đến bên ngoài điểm thi cử của huyện để chặn Ninh Lan, muốn anh đi cùng anh ta.

Chuyện đi tới bên ngoài điểm thi đại học chặn Ninh Lan này là Hứa Diệu Sơn nói ra, cũng là anh ta đã đáp ứng với Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên. Người đi lần này nhất định phải có một người nhận ra Ninh Lan, cho nên họ chỉ có thể đi tìm người của đội sản xuất số hai.

Trước kia Lâm Kiến Đông làm đội trưởng rất tốt, nên tự nhiên là người được chọn, người đầu tiên Hứa Diệu Sơn nghĩ đến cũng chính là anh.

Ngoài Lâm Kiến Đông ra, đương nhiên còn có người của nhà họ Ninh, có Ninh Kim Sinh, Hồ Tú Liên và cả bác và chú của Ninh Lan. Nhiều người một chút dù sao cũng sẽ không để xảy ra sai lầm, đến lúc đó mỗi điểm thi đều có người trông coi, nhìn thầy Ninh Lan thì lập tức bắt lại, xách về nhà.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng Lâm Kiến Đông không hề muốn làm chuyện như vậy. Anh là người hiểu thi đại học có ý nghĩa như thế nào với một người đọc sách nhất. Khi khác thì còn được, chứ anh không muốn đi bắt người vào lúc thi đại học, đi tới bên ngoài điểm thi bắt người.

Loading...