Các thợ thêu quay trở lại phường thêu, ngồi xuống bắt đầu làm việc, họ không ngớt lời bàn tán về Ninh Lan, một số cho rằng Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên thực sự không coi con gái là người, một số lại cho rằng Ning Lan quá vô lương tâm.
Ban đầu khi Ninh Hương ly hôn, bọn họ cũng từng nói Ninh Hương ích kỷ, không nghĩ cho cha mẹ và em trai em gái, bây giờ nhìn lại, chỉ cảm thấy Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên thực sự không xứng để Ninh Hương lo nghĩ, Ninh Lan này mới thật sự là người ích kỷ không có lương tâm.
Ninh Hương vẫn luôn ở trong xưởng thêu không rời, náo nhiệt nhà ai cô cũng có thể đi xem, chỉ duy nhất náo nhiệt của nhà họ Ninh là cô không thể đi. Nhưng không phải bây giờ cô không quan tâm chút nào đến chuyện của nhà họ Ninh, nên sau khi Hồng Đào trở về, cô hỏi Hồng Đào, “Rốt cuộc là sao vậy?”
Hồng Đào thấy cô chủ động hỏi, tự nhiên kể chuyện của Ninh Lan từ đầu đến cuối cho cô nghe. Chỉ nói Ninh Lan đồng ý gả cho người đàn ông què đó chẳng qua là ôm ý đồ xấu, giờ cô ta đã trộm hết tiền trong nhà chạy trốn rồi, trực tiếp khiến Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đi vào ngõ cụt.
Nói xong lại nói đến những lời mà Hứa Diệu Sơn nói, chỉ nói qua hai ngày nữa sẽ đến trường thi chặn Ninh Lan ở bên ngoài phòng thi.
Nghe Hồng Đào nói xong, Ninh Tương nhíu mày suy nghĩ một chút nhưng không nói gì. Cô chủ động hỏi thăm về vấn đề này, không phải vì quan tâm Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, càng không phải là quan tâm Ninh Lan, cô chỉ là không muốn bản thân bị dính vào mớ hỗn độn này.
Nếu không tìm được Ninh Lan, gia đình nhà trai nghe được tiếng gió nhất định sẽ đến đòi của sính lễ và quà cáp. Đến lúc đó Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên không lấy ra nổi, thân là một phần tử của nhà họ Ninh, nói không chừng sẽ bị kéo vào.
Nếu như bên nhà trai là người không giảng đạo lý, con dâu bay mất, tìm Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên lại không lấy được tiền, Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên đá chuyện này lên đầu cô, nói không chừng bên nhà trai sẽ tìm đến người chị ruột là cô này gây rắc rối.
Dù sao nhìn cô có vẻ sống cũng khá tốt, cho dù không móc ra được hai trăm đồng thì cũng có thể lấy ra được một phần, dù sao cũng tốt hơn là không có gì.
Thời gian còn lại trong ngày, Ninh Hương ngồi trong phường thêu làm việc, trong đầu luôn suy nghĩ đến chuyện này. Nghĩ đến chiều tối các thợ thêu đều thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị về nhà thì cô cũng đã nghĩ gần xong, thế là hít một hơi rồi đứng dậy thu dọn đồ đạc đi về.
Sau khi rời phường thêu, cô không trở về nhà thuyền ngay lập tức mà đến nhà Lâm Kiến Đông trước. Bây giờ Lâm Kiến Đông không còn là đội trưởng của đội sản xuất nữa, phòng nhân giống cũng đã có người khác tiếp quản, vì vậy trong kỳ nghỉ hè anh nghiễm nhiên là ở nhà của mình.
Nhưng khi Ninh Hương tìm đến nhà họ Lâm thì Lâm Kiến Đông không có ở nhà. Chị dâu của Lâm Kiến Đông nói với Ninh Hương rằng Lâm Kiến Đông ra ruộng đi làm việc rồi.
Giống như Ninh Hương, ngày nghỉ Lâm Kiến Đông cũng không nhàn rỗi, không có việc gì khác để làm, vì vậy mỗi ngày anh đều đúng giờ dậy sớm ra ruộng làm, cùng người nhà kiếm công điểm. Có thể kiếm thêm chút công điểm cho gia đình thì kiếm thêm chút, phải làm đến hết giờ thì mới có thể quay về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-235.html.]
Thấy Lâm Kiến Đông không ở, Ninh Hương cũng không ở nhà anh đợi thêm, nghĩ đợi tí quay lại liền trở về nhà thuyền của mình trước. Sau khi về đến nhà thuyền đặt vật liệu xuống, rửa tay và nấu cơm trước, sau đó vừa chuẩn bị xong bữa tối đã nghe thấy giọng nói của Lâm Kiến Đông từ trên bờ chuyền đến.
Ninh Hương vội vàng tắt lửa trong bếp, ra khỏi thuyền đi lên bờ gặp Lâm Kiến Đông.
Lâm Kiến Đông nhìn thấy cô, đầu tiên anh hỏi một câu: “Có chuyện gì vậy? Vừa đi làm về đến nhà thì nghe nói em đang tìm anh nên anh lập tức qua đây.”
Buổi trưa khi ở nhà anh đã nghe nói về chuyện Ninh Lan trộm tiền trong nhà rồi bỏ chạy, nghe nói đã được Hứa Diệu Sơn ổn định lại thì cũng không nghĩ nhiều nữa. Chiều tối về nhà lại nghe nói Ninh Hương đến tìm mình liền cảm thấy không biết có phải Ninh Hương cũng bị kéo vào hay không, vì vậy vội vàng chạy qua đây.
Ninh Hương ngược lại không có vẻ lo lắng, chỉ nhìn Lâm Kiến Đông nói: “Cần phiền anh giúp em một việc.” Lâm Kiến Đông gật đầu,
“Em nói đi.”
Ninh Hương hạ thấp giọng xuống nói, “Ban ngày có hơi phô trương. , đợi đến đêm nay, anh có thể đến giúp em đẩy thuyền đi không? Đi đến nơi nào xa khó tìm một chút. Chuyện về Ninh Lan anh chắc cũng nghe nói rồi chứ, dù có tìm được nó hay không thì em cũng phải tìm một chỗ để tránh một thời gian, nếu không có lẽ em xui xẻo theo mất.”
Đợi đến khi chuyện này hoàn toàn kết thúc, cô lại chống thuyền về. thuyền là của Đội sản xuất, đương nhiên cô không thể trực tiếp coi nó là tài sản của riêng mình mà lấy đi không trả lại được. Trước tiên cứ tránh đi một lúc, đợi khi chuyện nhà họ Ninh kết thúc rồi nói sau.
Bởi vì là thuyền có phòng, tuy rằng chỉ là hai cái phòng nhỏ không lớn lắm, nhưng bên trong có nhiều đồ vật, muốn chống được thuyền như vậy cũng cần rất nhiều sức lực. Chỉ dựa vào mình sức Ninh Hương thì không thể chống được nên chỉ có thể tìm Lâm Kiến Đông giúp, ban đầu chính anh là người đã giúp đẩy thuyền đến đây.
Lâm Kiến Đông biết cô đang lo lắng điều gì, vì vậy anh tự nhiên gật đầu, “Được rồi, em đừng lo lắng, tối anh sẽ qua.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Hương cảm thấy yên lòng liền gật đầu, “Em thắp đèn đợi anh.”