Từ Nghiêu Sơn nghe vậy càng thêm khó chịu, nhìn Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên rồi nói: “A Lan là một người lớn sống sờ sờ, các người muốn tôi quản như nào? Tôi là thiên lý nhãn hay là thuận phong nhĩ, sao mà biết được cô ấy sẽ đi đâu chứ? Cô ấy không hài lòng với cuộc hôn nhân này, cha mẹ các người chẳng lẽ không biết sao? Vì hai trăm đồng, nhất định bắt cô ấy cưới, bây giờ các người đã hài lòng chưa? “
Nghe Hứa Diệu Sơn nói như vậy, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên càng cảm thấy uất ức hơn, nhưng họ không phản bác câu nào.
Từ Nghiêu Sơn bình ổn hơi thở, nói: “Các người nhớ ăn không nhớ đánh, A Hương ban đầu không muốn gả cho Giang Kiến Hải, các người cũng nghĩ hết cách để gả cô ấy đi, sau đó làm loạn ly hôn, trở thành tiền lệ đầu tiên của đại đội chúng ta! Khi ly hôn xong thì các người đuổi A Hương ra khỏi nhà, kết quả chẳng phải A Hương không còn muốn quay lại cái nhà này nữa sao? Chỉ cần các người còn một chút trí nhớ thì các người không nên lại làm khó A Lan trong chuyện kết hôn như vậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
“
Hồ Tú Liên bị dạy bảo như vậy càng tức giận hơn, mở miệng phản bác, nhưng lại không phun ra được chữ nào. Bà nghĩ đây là có ý gì, rõ ràng là tìm thư ký Đại đội là anh ta đến giúp họ giải quyết vấn đề của họ. Bây giờ nói như vậy ý là bọn họ đáng đời?
Hứa Diệu Sơn trong lòng thật sự cảm thấy như vậy, nếu không có chuyện của Ninh Hương thì đó cũng là điều dễ hiểu, bọn họ rõ ràng đã té ngã một lần trong chuyện hôn nhân của con gái rồi, hơn hai năm này cuộc sống gia đình chưa từng yên ổn ngày nào, kết quả cuối cùng họ lại làm ra một chuyện ngu ngốc giống vậy.
Mà không nghĩ đến tính cách của Ninh Lan còn tàn nhẫn hơn Ninh Hương nhiều, vậy nên cô ta không nói lời nào mà chỉ cắn ngược lại một cái .
Nói đến cùng chuyện này nên trách ai, chỉ có thể trách chính Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên!
Chó vội lên còn nhảy tường, thỏ tức lên còn cắn người, huống chi tình hình hiện tại, Ninh Lan không phải là một con thỏ. Hứa Diệu Sơn thực sự không muốn quan tâm đến mớ hỗn độn này, chính cái gọi là thanh quan khó quản việc nhà, nhưng anh ta không thể để Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên tiếp tục mất kiểm soát, vì vậy anh ta hít sâu một hơi nói:
“Tôi cũng không còn cách nào khác, trước đó A Lan đã nhận được phiếu dự thi, để xem hai ngày nữa cô ấy có đến phòng thi hay không. Đến ngày thi bố trí mấy người đợi ở cửa phòng thi xem, nếu gặp được thì gặp, còn không gặp được thì tôi cũng hết cách. Đến lúc đó thực sự không được thì các người đến đồn Công an Công xã báo cảnh sát đi, để cảnh sát tìm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-234.html.]
Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên thật sự chưa bao giờ nghĩ đến việc báo cảnh sát, làm gì có chuyện rắc rối việc nhà mà ầm ĩ đến đồn cảnh sát . Nhưng sau khi nghe Hứa Diệu Sơn nói như vậy, trong lòng họ tạm thời cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, chẳng qua chỉ là gửi hy vọng tìm được người vào kỳ thi đại học.
Nếu Ninh Lan thực sự đi thi, nhất định phải bắt cô ta về.
Sau khi Hứa Diệu Sơn nói xong những lời này, anh ta lại kiên nhẫn giáo dục Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên vài câu. Nhưng cũng là nói về chuyện kết hôn của Ninh Lan, chỉ nói rằng nếu thật sự tìm được người rồi, thì lễ vật đính hôn nên trả thì trả, nhanh chóng hủy cuộc hôn nhân này đi, đừng để sự việc loạn thêm nữa.
Chuyện của Ninh Tương chính là một bài học, so với việc Ninh Hương ly hôn, hủy hôn chẳng phải là vấn đề gì lớn cả. Kết hôn rồi không dễ ly hôn, liên lụy đến rất nhiều thứ, ảnh hưởng không tốt, nhưng cuộc hôn nhân này chỉ mới vừa xác định thì sẽ dễ hơn nhiều, ảnh hưởng sẽ không lớn lắm.
Chủ yếu là do bây giờ Ninh Lan bỏ trốn đã đủ ảnh hưởng lớn rồi, bất kể ở mặt nào, trả lại sính lễ hủy hôn đã là kết cục tốt nhất.
Nếu thật sự ép cô ta phải kết hôn, với tính khí của cô ta, không biết còn có thể làm ra chuyện gì nữa.
Để thực sự xảy ra mạng người thì đến lúc đó hối hận cũng không kịp.
Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên chỉ nghe không thấy nói gì, Hứa Diệu Sơn sau khi nói những lời này cũng không muốn đứng thêm nữa, vì vậy anh ta liền quay người rời đi. Còn lại một số người đến xem cuộc vui, mấy người Hồng Đào khuyên Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên một lúc để họ đừng lo lắng.
Đợi tâm trạng của hai người gần như ổn định lại thì mọi người cũng dần dần tản ra về bận việc nhà mình.
Hồng Đào và những thợ thêu khác quay trở lại xưởng thêu, cả đường đều không ngớt mồm cho rằng Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đã làm ra chuyện rất tồi tệ. Ban đầu khi họ tìm người này cho Ninh Lan, họ đã cảm thấy đây là đang đẩy Ninh Lan vào hố lửa.
Nhưng họ thật sự không ngờ Ninh Lan lại làm ra chuyện như vậy, làm họ thực sự vô cùng kinh ngạc.
Nếu không tìm được Ninh Lan quay về, cuộc sống nhà họ Ninh sợ rằng sẽ khó mà sống nổi, không chỉ khó hơn một hai chút so với khi Ninh Hương ly hôn thôi đâu.