Ở phường thêu thêu thùa đến chiều tối, Ninh Hương cùng những thợ thêu khác cùng thu dọn đồ đạc rời khỏi phường thêu quay về nhà . Sau khi ra khỏi phường thêu thì đi chung đường với những người khác một đoạn, vừa đi vừa trò chuyện cho đến đường rẽ, chỉ còn lại Ninh Hương một mình đi về hướng nhà thuyền.
Sau đó một mình Ninh Hương xách vật liệu thêu chậm rãi đi chưa được bao lâu, ở đường rẽ tiếp theo bỗng gặp phải người được nhắc đến nửa ngày trời trong miệng các thợ thêu------Cô em gái ruột của cô - Ninh Lan.
Lâu rồi gặp mặt, ngoại hình và khí chất của Ninh Lan thay đổi rất lớn, trên cánh tay cô ta đeo một giỏ trúc, trên đầu tóc dính cỏ cùng bùn đất. Sau khi tốt nghiệp mỗi ngày đi làm, chịu gió chịu nắng hai năm rưỡi, đã không còn nửa bộ dáng học sinh như khi đi học trước đây, càng không còn bộ dạng thái độ kiêu ngạo của người thành phố có được công việc trong thành phố chuyển hộ khẩu lên thành phố như đời trước.
Ninh Hương còn nhớ rất rõ ràng, đời trước Ninh Lan khi này thân là một người thành phố có bao nhiêu hăm hở. Cô ta không chỉ có công việc làm người khác ngưỡng mộ, có một công việc ổn định ăn cơm nhà nước nuôi, còn tìm được một đối tượng trong thành phố làm người ngưỡng mộ.
Một đời sau đó, cô ta vô cùng thuận lợi. Mặc dù không thi đỗ đại học nhưng công việc làm lâu năm rồi, dựa vào kinh nghiệm tích lũy dựa vào lý lịch, còn có anh rể Giang Kiến Hải một bên giúp đỡ, cuối cùng thăng chức thành một giáo viên cao cấp.
Ninh Hương có lúc nghĩ, nếu như Ninh Lan nhớ được chuyện đời trước, vậy thì cô ta nhất định sẽ càng hận người chị này hơn nữa. Bởi vì cô ly hôn với Giang Kiến Hải dẫn đến cuộc đời của cô ta bị hủy hoàn toàn, so với đời trước, quả thực chính là một thiên đường, một địa ngục.
Không có ký ức, dù sao cũng không biết cuộc sống “thiên đường” là như nào.
Không có so sánh, tư vị đau khổ sẽ ít hơn phần nào.
Mà Ninh Lan đời này ấp ủ đau khổ và oán hận khi đi đến ngã rẽ cũng đã nhìn thấy Ninh Hương. Khoảnh khắc nhìn thấy Ninh Hương, bước chân cô ta hơi dừng dại một chút, tiếp đó vẻ mặt vốn coi là bình đạm bỗng chốc lạnh xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-230.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Sớm đã là người không liên quan gì đến nhau, tất nhiên cô ta cũng không nhìn Ninh Hương nhiều, nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt, nhấc chân tiếp tục bước về phía trước. Cô ta bây giờ cho dù sống có thảm hại hơn đi nữa, cũng sẽ không tỏ ra đáng thương cho người chị nhẫn tâm này của cô ta nhìn.
Cô ta rõ ràng không hề chủ động đắc tội cô, nhưng bắt đầu từ khi từ nhà họ Giang quay về nói muốn ly hôn, động không động liền âm dương quái khí phẫn nộ với cô ta, giống như ấp ủ một bụng oán khí với cô ta. Sau đó đêm trung thu cãi nhau một trận, cô dứt khoát càng hận cô ta hơn.
Khi tốt nghiệp thực sự hết cách rồi nên mới hỏi cô mượn một tiền, cô lại đẩy cô ta xuống nước. Cô ta không biết mình đã phạm vào sai lầm tày trời gì người chị ruột này của cô ta lại đối xử với cô ta như vậy, không nể chút mặt mũi không để chút chỗ trốn nào cho cô ta.
Không nể mặt mũi không lưu chỗ trốn, vậy thì cứ hận nhau đi.
Ngẫu nhiên gặp phải như này, Ninh Hương đương nhiên cũng không lâu nhìn Ninh Lan. Thế nên hai chị em tự có suy nghĩ của riêng mình, gặp phải nhau thì lướt qua vai mà đi, ai cũng không quay đầu nhìn lại đối phương một cái, chỉ xem nhau là người xa lạ chán ghét nhất.
Vì đi đường vòng không thuận tiện lắm, buổi tối Ninh Hương không đến nhà Vương Lệ Trân. Cô cầm vật liệu về nhà thuyền, tự nấu chút cơm để ăn, ăn cơm tắm rửa xong thì tiếp tục lấy đồ thêu ra làm.
Tranh lâm viên cô đã thêu xong, còn một bức bản thảo mà phường thêu đưa, tầm một tuần là có thể làm xong. Đến lúc đó thì có thể lấy cả hai đi giao cho trạm thêu, xong nhận chút tiền công từ Trạm trưởng Trần.
Chuyện của Ninh Lan cô nghe đều đã nghe, nhưng cũng sẽ không quan tâm nhiều. Bắt đầu từ lúc ầm ĩ ly hôn nói đoạn tuyệt quan hệ với Ninh Kim Sinh, cô đã tự thề trong lòng, cả đời này tuyệt đối sẽ không quản đến mấy chuyện của nhà họ Ninh.
Vậy nên sau đó cô vẫn chỉ chuyên tâm thêu thùa, phần lớn thời gian mỗi ngày đều dành cho thêu thùa. Có khi thì đến phường thêu cùng những thợ thêu đó làm, sẽ cố gắng hết sức có thể giúp họ giải quyết vấn đề, cũng sẽ giúp Tiểu Yến cùng Thải Phượng giải đáp những vấn đề trong học tập.