Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 228

Cập nhật lúc: 2025-06-02 23:19:57
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh trai em trai chỉ cần còn một hơi thở sống, chỉ cần có thể nối dõi tông đường thì chính là bảo bối của gia đình, chính là cục vàng cần được nâng niu.

Thấy Ninh Hương chỉ hít thở không nói chuyện, Vương Lệ Trân chỉ cảm thấy bản thân nói với cô những chuyện này, nhất định là đã làm cô nhớ đến quá khứ không tốt đẹp. Vậy là đưa quạt mạnh mấy cái, Vương Lệ Trân vội vàng đổi giọng nói: “Bỏ đi, chúng ta không nói mấy cái này nữa.”

Ninh Hương hồi thần, thở phào một hơi, hơi kéo khóe miệng, “Không sao, đã sớm không còn quan hệ với cháu rồi. Mọi người bàn tán cũng không có gì sai cả, đây chính là một cuộc giao dịch bán con gái, nếu đã bán rồi, vậy thì sẽ không còn quan hệ nữa.”

Không còn quan hệ cùng Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên, cũng không còn quan hệ với Ninh Ba Ninh Dương.

Đời trước khi còn ngu ngốc vẫn luôn coi đó là nhà, tất cả mọi người trong nhà đều là người thân, sau này sau khi trải qua bao lần lạnh lòng mới biết được, cô coi đó là nhà, hi sinh vì cái nhà đó nhiều như vậy, mà người được hưởng lợi lại hoàn toàn chưa bao giờ thật sự coi cô là người nhà .

Ninh Ba Ninh Dương không có, Ninh Lan cũng không có. Cho dù là kiếp trước hay là đời này, tất cả đều không thay đổi, khi cô có tác dụng với bọn chúng thì chính là chị cả đáng yêu đáng kính, là người nhà thân thiết nhất, khi không có tác dụng thậm chí là mất mặt mũi, thì chính là rác rưởi đá một cái bay ra xa.

Thực ra từ khi Ninh Hương vừa trọng sinh về, bởi vì đời trước đã trải qua những việc kia, trong lòng mặc dù vẫn có chút trách cứ với Ninh Lan, nhưng cũng không còn nặng nề như vậy nữa, dù sao thì trong đời này khi đó giữa cô và Ninh Lan vẫn là chị em tốt.

Khi cô khăng khăng muốn ly hôn bị đuổi ra khỏi nhà, Ninh Lan thân là em gái không hề có bất kỳ biểu hiện và ủng hộ nào, cũng chưa từng âm thầm quan tâm đến cô, cô cũng chưa từng vì chuyện này mà trách cứ Ninh Lan điều gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

Từ tận đáy lòng cô hận Ninh Lan nhất là vào buổi tối đêm trung thu đó, Ninh Lan ở trước mặt cô la hét nói cô làm loạn mất mặt gia đình , hủy hoại cuộc sống tốt đẹp của gia đình. Tất nhiên rồi, cũng hủy luôn cả tương lai của Ninh Lan cô ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-228.html.]

Mỗi lần nghĩ đến những hành vi trong đời này của Ninh Lan, cộng với các loại ghét bỏ như có như không của đời trước đối với cô, trong lòng Ninh Hương tất nhiên là hận, nhưng trong sự thù hận của cô không pha lẫn ác ý, không hề nguyền rủa Ninh Lan rơi xuống vực sâu vạn kiếp bất phục.

Đời này cô ta trôi qua như thế nào, đều do năng lực và tạo hóa của riêng bản thân cô ta, là chuyện riêng của cô ta.

Vương Lệ Trân than thở một tiếng, cảm thấy đề tài này nói tiếp sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Ninh Hương, vậy là lại nói sang chuyện khác. Sau đó bà ấy lại cùng Ninh Hương nói mấy đề tài thư giãn, nói đến khi hai mí mắt đánh nhau bèn đặt quạt sang một bên nhắm mắt ngủ say.

Buổi tối ngủ muộn, sáng hôm sau cũng dậy muộn hơn một chút. Ninh Hương thức dậy cùng Vương Lệ Trân ăn sáng xong liền đến nhà thuyền dọn dẹp từ trong ra ngoài một lượt, đem chăn gối quần áo ra bên ngoài phơi nắng hết cả ngày.

Ngày hôm nay cũng không bận chuyện gì, cũng chỉ có dọn dẹp hai căn phòng nhỏ của mình. Nơi đây có tất cả vết tích cuộc sống của cô ở đại đội Điềm Thủy, là một vùng trời nhỏ thuộc về riêng cô, là một ngôi nhà thuộc về riêng cô.

Phơi cho đến khi mặt trời xuống núi thì lại thu hết đồ đạc vào,lại biến thành hai căn phòng nhỏ tràn đầy hương thơm ánh nắng. Buổi tối Ninh Hương vẫn ngồi dưới ánh đèn dầu nghiêm túc thêu thùa, học kỳ mới có hơi bận, đồ thêu trước khi khai giảng mà cô lấy đến trường vẫn chưa thêu xong, dự định tranh thủ trong kỳ nghỉ hè này làm cho xong.

Vì muốn nhanh chóng làm xong, cho nên buổi tối cô tất nhiên phải thức đến khuya. Sáng dậy cũng không có đi dạo loanh quanh, hoặc là ngồi ở trên thuyền thêu thùa, hoặc là đến nhà Vương Lệ Trân cùng bà ấy vừa trò chuyện vừa thêu thùa.

Về nhà được mấy ngày, mấy chuyện bát quái trong thôn cũng nghe Vương Lệ Trân nói gần hết. Nhưng vì Vương Lệ Trân cũng không qua lại nhiều với người trong thôn, mấy chuyện nghe ngóng được cũng chỉ là da lông, nhưng dù sao cũng có chuyện để nói g.i.ế.c thời gian.

Quay về được khoảng một tuần, nhà họ Ninh cũng không có ai đến tìm Ninh Hương nữa, Ninh Hương cũng được thở phào một hơi. Cô mặc dù không sợ người nhà họ Ninh ba lần bảy lượt đến dây dưa, nhưng cứ như âm hồn bất tán thì luôn làm cho người ta cảm thấy phiền hà. Nhưng bây giờ xem ra, bọn họ thật sự đã chấp nhận rồi.

Tất cả đều đã thấy rõ thái độ của cô, cũng biết được cô dù thế nào đi nữa cũng sẽ không hòa giải với người nhà.

Loading...